17 // thiên điểu

2.4K 207 8
                                    

jaehyun x taeyong

Trôi nổi giữa vô trùng vụn vỡ. Kí ức xưa cũ, từng lớp được tách ra và phô bày, dưới ánh nắng chói chang tới mức như thiêu đốt lòng người.

Và sau tất cả, trên nền trời xanh thẳm ấy, vẫn có sắc cam chói lọi của những đoá hoa thiên điểu.

Chim của trời. Cất cánh bay lên thật cao, cũng giống như mang thật nhiều hi vọng, vươn qua những tầng mây kia và hướng tới tương lai tươi đẹp.





Buổi chiều Seoul nắng ửng hồng và đẹp tựa tranh vẽ, thứ tranh sơn dầu mộc mạc và lấp lánh ánh vàng, tất nhiên là của nắng.

Taeyong ngồi ngả lưng trên chiếc ghế bành màu nâu trầm, vừa đọc sách vừa nhâm nhi tách cacao nóng ấm và ngọt ngào. Tiếng tích tắc của đồng hồ vang lên trong không gian tĩnh lặng, từng phút chậm rãi; tiếng lật giấy đều đều và rất khẽ; đôi lúc sẽ có vài tiếng động nhỏ: chủ yếu là do sự ma sát giữa lớp vải quần áo và vải da trên ghế chăng? Tất nhiên khung cảnh tuyệt vời ấy, nổi bật hơn cả là nhan sắc điển trai của chủ nhân căn phòng, Lee Taeyong.

Một tiếng chuông nhỏ vang lên, tức khắc đánh vỡ sự trầm mặc. Anh vội liếc qua màn hình điện thoại đang rực sáng, ba chữ "Jung Jaehyun" lại càng đặc biệt nổi bật.

Em qua đón anh bây giờ, chờ em.

Taeyong nhắn lại, ừ anh chờ em.

Anh không biết rằng, cái câu "anh chờ em" đã khiến Jaehyun vui vẻ tới nhường nào, dù hắn ta biết rõ ý của anh cũng chỉ vỏn vẹn trên mặt chữ, không hơn. Một niềm an ủi nhỏ nhoi.



Jaehyun đưa Taeyong đi dạo phố sau bữa tối, dù sao công việc bận rộn đã khiến hai người lâu không gặp nhau. Vẫn như cũ, Jaehyun là quý ông nho nhã và lịch thiệp, ngọt ngào như những tách cacao anh thích nhâm nhi vào buổi chiều, đối xử với anh dịu dàng hết mực dù rằng hắn chẳng cần phải vậy.

Anh cảm thấy có chút bối rối và khó hiểu. Hắn hoàn toàn không cần phải xu nịnh anh như thế, người hắn cần làm vậy là Doyoung, nhưng hắn với y lại tỏ vẻ lạnh nhạt và thậm chí bản thân Jaehyun mà nói, là một kẻ ghét sự nịnh hót.

Và anh lại không tin rằng, hắn ta có những ý nghĩ đơn thuần như kiểu làm bạn với anh, đại loại thế. Nghiêm túc đấy, bọn họ đều là xã hội đen cả, những tên đàn ông trưởng thành rồi và kết giao không toan tính lại chính là thứ không tưởng ở thế giới này.

Vậy rốt cuộc hắn cần gì ở mình? Anh thật sự có chút phiền não.

"Jaehyun." Taeyong khẽ gọi, khi cả hai đi ngang qua một công viên khá vắng vẻ. Gió thổi mát dịu khiến lòng anh cảm thấy mông lung, thật lạ lùng.

"Vâng?"

"Em cần gì ở anh? Ý anh là, sao em lại đối xử khác biệt với anh?"

Câu hỏi bất ngờ của anh khiến hắn khựng lại một chút, rồi điềm nhiên hỏi ngược lại.

"Anh không thích vậy ư, Taeyong?" Trong giọng nói còn ẩn chứa tiếng cười khẽ.

"Thích?" Giờ thì lại chính anh trở nên ngỡ ngàng với câu hỏi từ hắn. Thích ư?

f l o w e r s x x | ℕℂ𝕋Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ