Tần Chiêu Mặc cả đời này, chỉ từng hứa qua Tô Khinh Chỉ, chỉ tham luyến duy nhất nàng.....Nàng, là duy nhất ta cả đời này chấp niệm, khắc vào linh hồn dứt bỏ không được người yêu.
☆☆☆
Tô Khinh Chỉ tại Bắc Xuyên dưỡng hơn nửa năm tổn thương, Tần Chiêu Mặc một mực lấy cớ bế quan cũng chưa từng rời đi động phủ, hai người cũng chỉ có thể đợi tại bên trong đỉnh núi tuyết.
Thế nhưng cho dù bên trong một mảnh băng thiên tuyết địa chỉ có hai người các nàng, lại chưa từng cảm thấy một chút gì không thú vị.
Tô Khinh Chỉ mỗi ngày nhìn Tần Chiêu Mặc đều cảm giác mình đang nằm mơ, làm sao đều không nghĩ tới rời đi Hư Không Huyễn Cảnh, các nàng còn có thể như vậy ấm áp cùng một chỗ, mỗi một giờ một khắc đều giống như giấc mộng, để nàng tham luyến đồng thời càng nhịn không được sợ hãi.
Nhưng nàng cũng không dám hỏi nhiều, nàng hiểu rõ Tần Chiêu Mặc đã vì nàng lặp đi lặp lại nhiều lần từ bỏ nguyên tắc, nàng không thể lại yêu cầu nhiều hơn những thứ xa vời.
Tần Chiêu Mặc phần lớn thời gian đều yên tĩnh đọc sách, Tô Khinh Chỉ nhất quán hiếu động, giờ khắc này ở bên nàng lại hiếm có mà thu liễm tính tình. Nhìn nàng ấy ngoan ngoãn tựa ở bên cạnh mình, Tần Chiêu Mặc tâm dù cứng rắn đến đâu đều nhanh bị mềm hóa.
Nàng lấy linh tuyền trên đỉnh núi, dụng tâm vì Tô Khinh Chỉ pha trà, bàn tay trắng thuần cầm lấy ấm tử sa, nước trà màu nâu nhạt từ trong bình rơi vào chén trà, mang theo một cỗ mùi thơm ngát ngấm cả vào lòng người.
Tô Khinh Chỉ nhìn nàng dáng vẻ nghiêm trang châm trà, gương mặt vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng, môi mỏng nhấp nhẹ, ống tay áo vén lên lộ ra một đoạn cổ tay trắng, ngón tay thon dài trắng nõn, đẹp đến mức giống như một bức họa.
Cho dù quen thuộc nàng như vậy nhìn xem chính mình, Tần Chiêu Mặc vẫn có chút mất tự nhiên, trên mặt cố tỏ ra không cảm xúc nhưng hai vành tai đều đã choáng đỏ.
Người trong lòng của mình khẩu thị tâm phi lại muộn tao đến kịch liệt, nhưng Tô Khinh Chỉ đối bất luận một tia cảm xúc nhỏ bé của nàng đều rõ như lòng bàn tay, kia tầng ửng đỏ cũng tự nhiên nhìn thấy, đáy lòng đè ép nụ cười, nhưng dù cho Tô Khinh Chỉ không nói lời nào, ánh mắt lại càng phát ra si mê cực nóng.
Nếu Tô Khinh Chỉ hiểu rõ Tần Chiêu Mặc, thì Tần Chiêu Mặc cũng thế, nàng đối với phẩm tính quen thuộc của Tô Khinh Chỉ lý giải đến thấu triệt, nàng ấy mỗi lần nũng nịu quấn quít si mê, mục đích cùng những cái kia tiểu thủ đoạn, nàng đều biết rõ ràng. Thế nhưng dù minh bạch, nàng cũng không cách nào chống cự. Giờ khắc này nhìn nàng ấy như vậy, đáy lòng thở dài, đem chén trà đưa tới, thấp giọng nói: "Đều nhìn nhiều ngày như vậy rồi, không chán sao?"
Tô Khinh Chỉ không ngờ tới nàng đột nhiên lên tiếng hỏi, có chút ngẩn người, lập tức tiến tới cười đến câu người: "Không chán, lại nhìn mấy trăm năm cũng không chán. "
Tần Chiêu Mặc trong lòng co rụt, sắc mặt liền trở nên ảm đạm, Tô Khinh Chỉ nói xong trong lòng cũng đau đớn không thôi, trăm năm, đây đối với tu tiên giả có vô tận tuổi thọ mà nói, bất quá là một đoạn thời gian ngắn ngủi, thế nhưng đối với các nàng, lại là một loại hi vọng xa vời.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bách hợp][Edit Hoàn]Xuyên sách chi Phù mộng tam sinh- Thời vi Nguyệt Thượng
Aktuelle LiteraturTuyệt diễm thế gia băng sơn mỹ ngự tỷ x giả bộ ngoan hiền mị hoặc hắc hóa yêu nữ Tựa gốc: 穿书之浮梦三生 Tác giả: Thời Vi Nguyệt Thượng Thể loại: tu tiên/ xuyên sách/ trọng sinh/ tình hữu độc chung/ 1x1/ chuyên nhất sủng văn/ HE Tích phân: 365,940,800 điểm...