Mà trong phòng, Tô Tử Ngưng nửa dựa vào trong ngực Tần Mặc Hàm, Tần Mặc Hàm ôm nàng, tay phải nhẹ nhàng xoa bên hông nàng. Cái bàn trước giường bị đụng đến nghiêng lệch ở một bên, Tô Tử Ngưng nhíu mày lẩm bẩm lấy.
Nàng uống rượu say, Tần Mặc Hàm buông nàng xuống đi đóng cửa, nàng liền lảo đảo hướng bên giường đi, trực tiếp đụng phải góc bàn, lưng eo vừa vặn đụng ở phía trên, phát ra một tiếng rên đau.
Nếu ngày thường, tu vi như vậy đụng một cái tự nhiên vô sự, chỉ là uống say căn bản không nhớ rõ dùng linh lực hộ thể, lần này đâm đến thật, Tần Mặc Hàm mau chóng tới đỡ nàng, cho nàng xoa, hỏi nàng đau không.
Đại khái là muốn nũng nịu, Tô Tử Ngưng liền mềm mềm kêu đau, Tần Mặc Hàm bất đắc dĩ: "Ngoan, ta điểm nhẹ."
Dưới tay xoa, nghĩ nghĩ lại xốc lên vạt áo của nàng, lộ ra vòng eo thon gầy trắng nõn mềm mại, da thịt trắng như đồ sứ dưới ánh nến càng thêm lóe sáng, mười phần mê người, Tần Mặc Hàm sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt rơi vào một vết bầm trên lưng, đưa tay cho nàng xoa.
Ngón tay lành lạnh có chút kích thích, Tô Tử Ngưng nhịn không được thấp hừ một tiếng, thanh âm mềm mại đáng yêu uyển chuyển.
Tần Mặc Hàm hít vào một hơi: "Nàng con sâu rượu này, uống nhiều như vậy."
Tô Tử Ngưng ngẩng đầu mông lung nhìn xem nàng: "Ta nơi nào uống đến nhiều, ta rõ ràng cùng nàng uống."
Tần Mặc Hàm nhìn nàng, cọ xát dưới cái mũi của nàng: "Nhưng nàng tửu lượng không tốt, bây giờ thành cái con ma men." Nàng lông mày cố ý vặn lấy, nghiêm túc nói.
Tô Tử Ngưng mím môi nhìn Tần Mặc Hàm, men rượu để đầu óc của nàng không quá minh mẫn, chỉ có thể dựa vào ngữ khí cùng biểu lộ của đối phương để phân biệt, lập tức ủy khuất nói: "Nàng thật đáng ghét."
Tần Mặc Hàm bật cười, giãn ra lông mày góp đi tới, thấp giọng cười nói: "Ta làm sao đáng ghét?"
Tô Tử Ngưng ngồi thẳng người, níu lấy vạt áo Tần Mặc Hàm: "Chúng ta mới thành thân ngày đầu tiên, nàng hảo hung, bày sắc mặt với ta, hiện tại... hiện tại còn mắng ta là con ma men."
Nghe người trong lòng ủy khuất lên án, lại thêm biểu lộ đáng yêu kia, để Tần Mặc Hàm chỉ cảm thấy tân nương của mình đáng yêu đến rối tinh rối mù. Hôm nay linh tửu nồng độ cũng không cao, Tô Tử Ngưng hiện là say đến hồ đồ rồi, bất quá bằng vào tu vi của nàng, chờ một lúc cũng sẽ hóa giải, bởi vậy nhịn không được thừa cơ đùa nàng: "Ta đáng ghét như vậy, nàng còn muốn cùng ta thành thân sao?"
Tô Tử Ngưng sững sờ, gấp giọng đáp: "Muốn chứ, muốn chứ, không cho nàng chơi xấu, chúng ta đã thành thân xong rồi. Ta còn không có cùng nàng động phòng, tại sao có thể không thành thân."
Tần Mặc Hàm bật cười: "Cô nương ngốc."
Tô Tử Ngưng lần này tựa hồ kịp phản ứng, mò mẫm dựa tới gần: "Làm sao còn không động phòng đi, nàng ngồi đây làm gì?"
Tần Mặc Hàm bị Tô Tử Ngưng làm cho dở khóc dở cười, nhìn nàng ấy vẻ mặt mông lung lại tràn đầy mong đợi, nàng nhịp tim đập có chút nhanh, người này không phải đang câu dẫn nàng sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bách hợp][Edit Hoàn]Xuyên sách chi Phù mộng tam sinh- Thời vi Nguyệt Thượng
Narrativa generaleTuyệt diễm thế gia băng sơn mỹ ngự tỷ x giả bộ ngoan hiền mị hoặc hắc hóa yêu nữ Tựa gốc: 穿书之浮梦三生 Tác giả: Thời Vi Nguyệt Thượng Thể loại: tu tiên/ xuyên sách/ trọng sinh/ tình hữu độc chung/ 1x1/ chuyên nhất sủng văn/ HE Tích phân: 365,940,800 điểm...