☆Chương 130: (H)

10.4K 606 28
                                    


Hai người tình ý tràn đầy, lại vừa trải qua một kiếp, mặc dù hữu kinh vô hiểm, thế những vẫn để hai người một phen dày vò, lúc này trêu chọc một chút, liền cầm giữ không được.

Tần Mặc Hàm ngoài miệng tuy nói không cho, thế nhưng Tô Tử Ngưng làm cái gì, nàng đều yên lặng chịu lấy, sương mù bốc lên để nàng ánh mắt có chút mơ hồ, trong mắt nhiễm một tầng hơi nước, nhìn vào càng thêm mông lung mơ màng.

Y phục còn sót lại trên thân hai người sớm đã bị trút bỏ, quần áo ướt đẫm đát đát rơi vào bên cạnh ao. Tô Tử Ngưng một tay đệm ở sau lưng Tần Mặc Hàm, sợ thành ao cấn lấy nàng, một cái tay khác cực điểm trêu đùa, dịu dàng khẽ vuốt, môi mềm cũng không thành thật du tẩu, không ngừng liếm hôn từ trên cổ nàng, từng chút dời xuống, thẳng đến rơi vào bên trên khỏa mềm mại, nhẹ nhàng ngậm lấy, làm cho Tần Mặc Hàm nhịn không được tràn ra điểm điểm ngâm khẽ.

Dù cho lúc này, Tô Tử Ngưng như cũ luyến tiếc chuyển khai ánh mắt, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Tần Mặc Hàm gương mặt tinh xảo xinh đẹp che kín ửng đỏ. Tần Mặc Hàm đã không còn dáng vẻ đứng đắn đoan trang thường ngày, nét trong trẻo lạnh lùng được tận trừ, trong con ngươi màu mực hơi nước hiển hiện, một mảnh mông lung, môi đỏ mím chặt nhưng bởi vì động tác của Tô Tử Ngưng mà khẽ nhếch, phát ra tiếng ngâm trầm thấp uyển chuyển.

Tô Tử Ngưng trong lòng nóng lên, nàng biết Tần Mặc Hàm một mực dung túng mình, rõ ràng nàng ấy nắm trong tay cục diện, thế nhưng chỉ cần nàng muốn, Tần Mặc Hàm luôn không nói một lời, thậm chí phối hợp mặc cho nàng khi dễ.

Tần Mặc Hàm trầm thấp thở gấp, Tô Tử Ngưng được nàng dạy rất khá, từ lần đầu tiên không lưu loát vô phương ứng đối, đến bây giờ tùy ý khống chế cảm giác của nàng, trước đó dây dưa coi sóc đã đầy đủ, nàng thấp mắt nhìn Tô Tử Ngưng, nâng đầu của nàng ấy hôn lên, hàm hồ nói: "Có thể."

Sóng nước đong đưa dập dờn đột nhiên dừng lại, mặt ao vốn không an tĩnh lại lắc lư một chút, sau đó chính là âm thanh bọt nước nổi lên, Tô Tử Ngưng ngón tay dọc theo bên đùi Tần Mặc Hàm từng chút đi vào, mềm nhẹ an ủi vuốt ve, giữa ngón tay xúc cảm ướt át khác thường để nàng hô hấp xiết chặt.

Tô Tử Ngưng thân thể hơi mở ra, cái trán chống đỡ lên trán Tần Mặc Hàm, nỉ non gọi tên của nàng, cuối cùng thân thể chìm xuống, dịu dàng áp lên.

Tần Mặc Hàm thân thể kéo căng, trầm thấp rên khẽ một tiếng, thở dốc nhìn Tô Tử Ngưng trong mắt tràn đầy nhu tình, một lát sau nàng đột nhiên nở nụ cười, ý cười mềm mại đáng yêu mê người: "Nàng... Nàng có thể hài lòng."

Tô Tử Ngưng bị nàng cười đến tim nhanh chóng nhảy dựng, đôi môi không ngừng hôn lấy an ủi, đồng thời động tác dần dần kịch liệt lên. Tần Mặc Hàm than thở một tiếng, trong lúc nhất thời thanh minh lại lần nữa rơi vào mơ hồ.

Nàng ôm Tô Tử Ngưng, tùy ý nàng ấy mang theo nàng rong chơi trong đó, linh lực vận chuyển mang đến cảm giác càng thêm khắc sâu, tiếng nước ào ào, đảo loạn một ao nước suối, mặt nước có tiết tấu lắc lư cuối cùng chuyển thành kịch liệt, thẳng đến cuối cùng thủy triều rốt cục lắng lại, an tĩnh xuống. Còn sót lại gợn sóng có chút dập dờn, Tần Mặc Hàm mềm tại trong ngực Tô Tử Ngưng, cuối cùng được nàng ấy ôm lên lau sạch sẽ thân thể, đơn giản bọc quần áo trở lại phòng ngủ.

[Bách hợp][Edit Hoàn]Xuyên sách chi Phù mộng tam sinh- Thời vi Nguyệt ThượngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ