Chương 27

7.8K 380 31
                                    

Bầu không khí trở nên nặng trĩu đối với Đỗ Kiều Vương, còn Toán Lợi thì không ngừng tủm tỉm cười nhìn đứa trẻ kia thân tàn ma dại.
' Bộ vui lắm hay sao ? '

Vì không chịu được cảnh bị người kia nhìn chằm chằm như vậy, Kiều Vương nóng tính mà hỏi lại.

' Tôi lại thấy tiếc nuối vì sao hôm qua lại tha cho cô dễ dàng như vậy.. '

' Thật đáng kinh tởm. '
Kiều Vương không nhìn người kia lấy một cái mà lo ăn nhanh để về phòng. Chiếc điện thoại kế bên bỗng rung lên nhưng cô lại không có hứng để nghe máy.
Thật nhanh sau đó một cuộc khác gọi đến, Kiều Vương mới đưa mắt nhìn xem là ai. Khi thấy tên lưu Đầu Đất thì càng không muốn bắt máy, một là hỏi thăm cô vì sao hôm nay nghỉ học, hai là lại rủ đi chơi. Như thế nào cũng nói rất nhiều nên tốt nhất là không nên bắt máy.

Toán Lợi nhíu mày nhìn người kia nhất quyết không chịu nhận cuộc gọi. Đây là lần thứ ba rồi.

' Sao không nghe máy ? '

' Đừng có nhiều chuyện.. '
Kiều Vương vẫn bình bình thản thản mặc kệ nàng và mặc kệ cuộc gọi kia.

' Lỡ người ta cần giúp đỡ gì rồi sao ? Mau nhanh nghe máy đi.. '

' Phiền thật ! '
Kiều Vương bực bội chạm vào phần màu xanh lá rồi đưa lên tai, đầu dây bên kia liền tới tấp vừa khóc vừa nói.

' Vương ơi giúp tớ với.. giờ tớ phải làm sao đây ? '

' Bình tĩnh mà nói. Khóc lóc vậy ai mà nghe được ? '

' Tớ lỡ tông trúng người ta rồi, giờ làm sao đây ? Tớ sợ quá huhu.. '

Kiều Vương bỗng nhíu mày lại, cái tên này lại chạy xe không đàng hoàng nữa rồi, đã nhắc bao nhiêu lần mà không chịu nghe. Trước sau gì việc này cũng xảy ra mà thôi.

' Không chịu rút kinh nghiệm để mọi chuyện xảy ra mới bắt đầu sợ ? '

' Tớ không cố ý mà.. giúp tớ với, sau lần này tớ sẽ bỏ đi xe luôn. '
Nghe bên kia năn nỉ mình thì cô đành thở dài hỏi địa chỉ mà Mẫn Dư cùng với người kia đang ở đó.

' Ở yên đó chờ tớ đến. Cố trấn tĩnh bản thân mình lại. '
Kiều Vương tắt máy rồi đứng dậy trong sự ngạc nhiên và khó hiểu của Toán Lợi.

' Đi đâu vậy ? '

' Không có gì, giải quyết một số chuyện một chút '
Nàng nhìn người kia khuất dần bên trên cầu thang thì mỉm cười. Chịu trả lời như vậy thì xem ra đã biết sợ nàng rồi.

...

Mẫn Dư đang ngồi trước cửa phòng cấp cứu chờ đợi bạn mình đến mà đã khóc sưng cả mắt lên. Kiều Vương là người đầu tiên mà Mẫn Dư gọi điện báo tin chứ không dám gọi điện cho mẹ mình vì bà ấy biết được sẽ lo lắng mà hoảng loạn đến phát ngất mất.

' Sao rồi? '
Kiều Vương đi đến thấy người kia đang ngồi ủ rủ trước cửa phòng cấp cứu thì vỗ lên vai Mẫn Dư.
Vừa mới thấy bạn mình thì Mẫn Dư liền ôm lấy cô mà khóc lóc.

' Bây giờ nói xem chuyện gì đã xảy ra '

Kiều Vương buông người này ra rồi ngồi xuống bên cạnh, nhìn Mẫn Dư run rẩy chắc là vẫn còn đang rất hoảng loạn lắm.

[BHTT] [Hiện Đại] MẸ KẾ TUỔI 25Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ