Giờ phút này giai nhân đang đứng đưa lưng về phía Trương Nguyên Bảo, áo ngoài rớt ra để lộ bả vai, mơ hồ thấy được trên làn da trắng nõn có rất nhiều vết hằn đỏ, khiến người ta không nhịn được muốn tiến sờ một cái. Trương Nguyên Bảo đứng yên tại chỗ ngắm.
Giai nhân bỗng quay đầu lại, giật mình vội kéo áo lên, kinh hô, "Công tử, sao ngài lại ở đây?"
Trương Nguyên Bảo chỉ mới được ngắm một xíu sao đủ thỏa mãn, thấy giai nhân kinh sợ, lại càng thấy trong người khô nóng hơn, vội tiến lên cười nói, "Ta nghe quản gia nói nàng bị thương, nên vội tới đưa chút thuốc cho nàng bôi." Dứt lời, tay hắn đã sờ lên tay Trương Bác Hưng.
Trương Bác Hưng vội vàng lui một bước thẹn thùng nói, "Công tử đối xử với hạ nhân thật là tốt!" Trương Bác Hưng vừa nói vừa thầm hận không thể phủi sạch chỗ vừa bị Trương Nguyên Bảo sờ vào.
Lúc Trương Bác Hưng ngẩng đầu lên, thấy mắt Trương Nguyên Bảo sáng tới mức dọa người, háo sắc lồ lộ. Nhưng hắn vẫn cố tỏ vẻ là một công tử nho nhã dịu dàng, cười một tiếng, rồi áy náy nói, "Đỗ cô nương tính tình không tốt, mấy ngày tới nàng chớ xuất hiện chọc giận nàng ta nữa! Ta thay nàng ta nhận lỗi với nàng vậy. Ta thấy nàng khó mà bôi thuốc lên lưng được, thôi để ta bôi giùm cho...."
"Việc này.... Không được đâu!" 'Tiểu nha hoàn' thẹn thùng nói.
Trương Nguyên Bảo lại tiến thêm một bước, "Cô nương đừng sợ, ta không phải là người xấu đâu!"
Trương Bác Hưng nghe xong, thầm xì một tiếng khinh miệt, câu mào đầu bọn háo sắc lừa gạt mấy tiểu cô nương nhà lành hay nói chẳng phải là câu này sao?
Trương Bác Hưng thấy Trương Nguyên Bảo muốn động tay động chân, bèn tránh trái né phải lung tung. Nhưng như vậy lại càng kích thích ý muốn chinh phục của Trương Nguyên Bảo, cho rằng 'tiểu nha hoàn' đang muốn lạt mềm buộc chặt. Mới đầu hắn còn dụ nói giúp nàng bôi thuốc, sau khi bị cự tuyệt lại ba hoa về tương lai xa xôi, dùng lợi để dụ dỗ. Thấy tiểu nha hoàn quyết không chịu, Trương Nguyên Bảo lại càng muốn bắt vào tay hơn. Chẳng hiểu sao hôm nay hắn cứ thấy trong người khô nóng hơn bình thường nhiều, cả vật đó cũng hưng phấn đặc biệt nhanh.
Lúc này Trương Nguyên Bảo đang trong trạng thái hành động nhanh hơn suy nghĩ, lúc hắn nhận ra mình đang làm gì thì tay hắn đã bắt lấy vạt áo của giai nhân, "Mỹ nhân à, ta rất thích nàng! Lần đầu tiên thấy nàng thì đã nhìn không chớp mắt! Ngày mai ta sẽ đi nói với Đại công tử tặng nàng cho ta.... Ta sẽ yêu thương nàng suốt đời...." Lúc này, Trương Nguyên Bảo cảm thấy tiểu nha hoàn trước mắt chẳng khác gì tiên nữ trên trời, nếu không chiếm được, hắn sẽ không sống nổi.
Trong người hắn như có một ngọn lửa đang phừng cháy, không làm chuyện đó thì không cách nào dập lửa được. Tiểu nha hoàn lại còn cười duyên mê hoặc hắn, khiến hắn càng mê muội hơn. Đợi đến khi hắn kịp phản ứng thì giai nhân đã cởi áo tháo thắt lưng, một mảng da thịt trắng như tuyết xuất hiện trước mặt hắn, còn có mùi cơ thể thơm ngát. Lúc này, hắn bỗng phát hiện nhất định là hắn đã uống hơi nhiều ở chỗ Đỗ Thu Nương, say rồi, nên mới không cách nào thấy rõ mặt giai nhân được, nhưng khát vọng nguyên thủy trong cơ thể khiến hắn muốn càng nhiều hơn....
BẠN ĐANG ĐỌC
Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử - Ngư Mông
RomanceTác giả: Ngư Mông Thể loại: Nữ cường, 1x1, HE, trọng sinh, điền văn. Editor: Ren San Giới thiệu: Bản máu tanh: kế mẫu và tướng công thông dâm, hợp nhau bức tử nàng. Sau khi sống lại, nàng nên giết kế mẫu trước hay là giết tướng công cặn bã trước? ...