Quyển 3 - Chương 116: Tĩnh Thế

2.1K 149 9
                                    

Tân lịch năm 3990, Giáo đường.

"Cám ơn lời khuyên của ngài, Lăng Thần quan, tôi đã tốt hơn trước nhiều."

"Phải a, rất cảm tạ ngài."

Lăng Tinh mỉm cười tiễn hai người ra khỏi giáo đường, "Thực vinh hạnh có thể giúp đỡ hai người, nếu quả thật cần phải cảm tạ, thì xin hãy cảm tạ thần đi, là Người chỉ dẫn cho tôi những lời này."

Anh tiễn hai người thiên ân vạn tạ đi rồi, khoanh tay đứng ở viện tử của giáo đường, tuy nơi này một năm bốn mùa xanh um tươi tốt, nhưng về chủng loại thực vật thì vẫn đơn điệu, nếu có thể thêm vào một ít hoa cỏ thì tốt rồi.*

*Từ đây xưng 'anh' với Lăng Tinh nhé, Kinh Vũ thì đầu tiên xưng là 'cậu', sau này xưng 'hắn'. Đã lén vào blog sửa những chương trước có liên quan

Lúc này ngoài viện truyền đến lời thì thầm của hai người vừa mới rời đi, có lẽ họ nghĩ Lăng Tinh đã vào trong rồi, nhưng không ngờ đối thoại của mình bị đương sự nghe được.

"Lăng Thần quan thật là một người không tệ a."

"Phải đó, đáng tiếc chính là đến giờ cũng không chịu ký khế ước làm cho người ta lo lắng, người đã là thiếu niên bảy mươi mấy tuổi rồi."

"Ai, nghe nói là người sống sót sau sự kiện Tẫn diệt, là thật sao?"

"Suỵt..." Người kia tận lực giảm thấp thanh âm, hai người dần dần đi xa, lúc này Lăng Tinh nghe không được đối thoại của bọn họ nữa.

Lúc Lăng Tinh nghe bốn chữ đó, biểu tình có một thoáng cứng lại, bất quá rất nhanh điều chỉnh, dù vừa rồi có một người đứng trước mặt theo dõi anh từ đầu chí cuối, cũng chưa chắc có thể phát hiện manh mối.

Anh vừa định xoay người lại, liền thấy từ xa bay tới một chiếc phi hành khí, chuẩn xác đáp xuống ngoài giáo đường, sau khi nhìn thấy dấu hiệu trên đó, nét tươi cười trên khóe môi anh càng sâu thêm.

"Anh lại điều dụng xe quân đội đi làm việc tư." Trên ghế lái của phi hành khí, kí hiệu chuyên dụng của Nguyên soái thật bắt mắt, nhưng Lăng Tinh đương nhiên sẽ không tự mình đa tình cho rằng đây là bản thân Nguyên soái tới đây, người có thể lái xe của ngài chạy khắp nơi, tất nhiên không thể nghi ngờ chính là khế tử của Nguyên soái -- đương kim giáo chủ giáo hội - Tĩnh Thế.

Tĩnh Thế mặc áo choàng rộng thùng thình, cho nên Lăng Tinh không thể phát hiện ngay người phía sau, nhưng khi Tĩnh Thế hơi nghiêng người qua, thiếu niên đằng sau ông liền xuất hiện trong tầm mắt Lăng Tinh.

Thiếu niên này gây cho người ta cảm giác rất kỳ quái, nhìn cậu có thể thấy cao hơn Lăng Tinh trên dưới mười centimet, trong số thiếu niên, đây đã thuộc vào loại rất cao.

Nhưng càng khiến người chú mục chính là ngũ quan khuôn mặt cậu, trên đó không nhìn thấy bất cứ biểu tình nào.

Thoạt nhìn dường như là một người khá lạnh lùng nha, Lăng Tinh nghĩ thầm.

"Lần này tôi không có điều xe quân đội cho việc tư," Tĩnh Thế vừa đi vừa nói, tuy thân phận ông là giáo chủ, Lăng Tinh chỉ là một Thần quan trong giáo đường nhỏ, nhưng họ lại kết thành chí giao, nói chuyện với nhau cũng khá tùy ý, "Tôi lần này là phụng mệnh chấp hành quân vụ, đi ngang chỗ của cậu thuận tiện ghé vào ngó một cái."

Lăng Tinh trêu chọc nói, "Ngay cả người của giáo hội cũng bị điều động đi chấp hành công vụ, quân bộ đúng thật rất thiếu người, kỳ thật anh chính là tiện đường lại đây coi tôi có còn sống không, có hồn phi phách tán hay chưa chứ gì?"

"Cậu cũng biết vậy nữa?" Tĩnh Thế không thèm so đo, "Tôi nghĩ cậu so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, trong lịch sử thiếu niên sống lâu nhất cũng không quá một trăm năm, cậu năm nay đã là thiếu niên bảy mươi bốn tuổi, thật sự tính cứ tiếp tục như vậy?"

Lăng Tinh cười cười, vừa định nói tiếp, nghĩ lại lại thấy có gì đó không đúng, "Anh lần này dẫn người đến, chẳng lẽ là..."

Tĩnh Thế lúc này thực sự nhịn không được gõ đầu anh một cái, "Cậu nghĩ tôi tới là để giới thiệu đối tượng cho cậu sao? Tư tưởng cậu cũng bay xa quá ha."

Lăng Tinh biết mình hiểu sai ý, có chút ngượng ngùng, trộm liếc nhìn thiếu niên kia, đối phương cư nhiên không có bất kỳ phản ứng nào, điều này làm cho anh bớt xấu hổ một chút.

"Vậy vị này là...?"

Tĩnh Thế quay đầu lại nhìn qua một cái, "Đây chính là nhiệm vụ mà tôi chấp hành, bác sĩ học đường ở Bích Không vừa mới xác định thân phận Cô Tinh của cậu ấy, người như vậy không thể ở lại trường, tôi tới đón cậu ấy về, trước tiên ở chỗ tôi vài ngày, chờ quân bộ sắp xếp xong chỗ cho cậu ấy thì sẽ đưa qua."

Lăng Tinh giật mình, "Cô Tinh? Là Cô Tinh năm trăm năm mới có thể xuất hiện một lần?"

"Phải, Cô Tinh sau khi thức tỉnh sẽ rất nguy hiểm, không thể để cho cậu ấy sinh hoạt bên cạnh thiếu niên khác, khu tình cảm của cậu ấy khác với chúng ta, chỉ số thông minh thì không có bất cứ vấn đề gì, cậu có thể cùng cậu ấy trao đổi thử xem."

Tĩnh Thế xoay người giới thiệu với thiếu niên kia, "Vị này chính là Lăng Tinh, Thần Quan của giáo đường này."

"Xin chào," Cô Tinh diện vô biểu tình nói.

Lăng Tinh vội trả lời, "Cô Tinh chào cậu, a không, Cô Tinh chỉ là một danh hiệu, cậu hẳn phải có tên của mình, xin hỏi tên của cậu là?"

"Kinh Vũ."

"Kinh Vũ, " Lăng Tinh mỉm cười vươn tay, "Rất hân hạnh được biết cậu."

Kinh Vũ đưa tay nắm lại tay anh, nhưng cũng không tỏ vẻ vui sướng giống anh.

Lăng Tinh nhìn bộ dáng Kinh Vũ thở dài, "Thân là thiếu niên, lại không thể sống cùng đồng loại, nếu như đến quân bộ, lại có ai xem cậu ấy là thiếu niên mà đối đãi đây?"

"Không có biện pháp, " Tĩnh Thế cũng tỏ vẻ hết cách, "Ai bảo từ xưa đến nay, Cô Tinh luôn luôn bị quân đội xem là vũ khí chiến đấu cực mạnh để sử dụng, trong mắt bọn họ, Cô Tinh đã không thuộc về phạm trù nhân loại, họ chỉ biết bồi dưỡng Cô tinh như đang bồi dưỡng một cỗ máy giết chóc, mà sự trung thành của Cô Tinh, sẽ khiến họ chấp hành bất cứ mệnh lệnh gì."

Lăng Tinh cau chặt mi, "Họ đã không biết tình cảm nhân loại, nếu cứ bỏ mặc như thế, chẳng phải càng hỏng hơn? Đến lúc đó không biết lại sẽ có bao nhiêu dị tộc vô tội sẽ vì điều này mà gặp tai ương."

Anh rũ mắt, tựa hồ đang suy nghĩ đối sách, đột nhiên nghĩ ra một cách.

"Anh xem thế này được không? Để tôi chiếu cố cậu ấy, cho đến khi cậu ấy thức tỉnh."

"Đừng hồ đồ," Tĩnh Thế một hơi bác bỏ, "Cô Tinh không thể ở bên người bất cứ thiếu niên nào, đương nhiên cũng bao gồm cả cậu. Khi họ thức tỉnh, sẽ tìm trong số những thiếu niên cùng thức tỉnh một đối thủ cực mạnh để giết chết, như vậy mới có thể hoàn toàn phát dục, mà cậu thì đã sớm thức tỉnh rồi."

"Tôi chỉ cần cẩn thận chú ý chút là được, dù cậu ấy là Cô Tinh, muốn hoàn toàn thức tỉnh cũng phải mười năm nữa, còn có một đoạn thời gian rất dài. Trong đoạn thời gian này, tuy tôi không thể dạy cậu ấy cảm tình nhân loại, nhưng ít nhất có thể cho cậu ấy biết đúng biết sai trong xã hội nhân loại, tận sức mình cho cậu ấy sống một cuộc sống của thiếu niên bình thường, đợi sau khi cậu ấy thức tỉnh, tôi thề sẽ không can thiệp vào hành vi của quân bộ."

"Việc này..." Tĩnh Thế do dự.

Lăng Tinh trực tiếp chuyển hướng Kinh Vũ, "Cậu xem, tên tôi cũng có một chữ 'Tinh'*, chúng ta đều là thiếu niên, màu mắt cũng giống nhau, cũng đều từng học ở Bích Không. Thấy chúng ta có nhiều điểm giống nhau như vậy, cậu nguyện ý lưu lại, sống cùng với tôi chứ?"

*Chỗ này chắc ý nói cùng có vần [īng], Kinh Vũ là [jīng yù], Lăng Tinh là [líng xīng]

[ĐM/REUP-EDIT] Khế tử - Dịch Tu LaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ