[HunHan] Hoàng Tử Xuất Giá- Chương 19

4.4K 234 10
                                    

"Muốn chạy sao? Bắt y lại cho ta".

Tiếng hét của Ngọc Nhi như xé tan hi vọng của Lộc Hàm. Y khóc nấc lên trong tuyệt vọng khi bản thân mình không còn sức để kháng cự nhưng lại chẳng ngờ được rằng vẻ mặt của y càng khiến cho dã tâm của những người kia thêm lớn hơn.

"Làm ơn... xin các người..."

Nước mắt vẫn cứ rơi, nổi đau da thịt vẫn luôn hiện hữu. Thế Huân... liệu chúng ta có còn gặp lại nhau?

"Tiểu thư! Nghi binh thất bại rồi chúng ta nhanh rút thôi".

"Khốn kiếp. Các ngươi toàn là một lũ vô dụng".

"Nhìn cái gì? Tiếp tục cho ta. Ta phải tận mắt nhìn thấy y không thể ngẩng mặt nhìn người".

"Vâng. Tiểu thư".

Lộc Hàm vốn dĩ chẳng còn khả năng phản kháng, người y phát ra từng cơn nhiệt thiêu đốt tất cả lý trí. Y biết nó chắc chắn liên quan đến viên thuốc mà nàng buộc y uống. Lộc Hàm cũng chẳng phải kẻ ngốc y đương nhiên hiểu rõ đó là gì. Một khi y đã buông tay kết cuộc sẽ là y tự kết liễu đời mình. Nhưng vào giây phút  tuyệt vọng bọn người kia lại lơ là đôi chút. Y cố gắng níu kéo chút sức lực cuối cùng của mình hướng về phía vực sâu chỉ cách y một bước chân.

Hành động của Lộc Hàm quá bất ngờ khiến những người đang chủ quan kia không kịp trở tay chỉ có thể trơ mắt nhìn con mồi biến mất...

Thế Huân. Nếu có kiếp sau... ta tình nguyện yêu thương ngươi lần nữa...

"Lộc Hàm!"
____________________________

"Uhm..."

"Lộc Hàm, ngươi tỉnh rồi sao?"

"Thế Huân... Ta là đang mơ có phải không?..."

"Hàm. Ta thật sự là Thế Huân. Ngươi vẫn còn sống, vẫn là thê tử duy nhất của ta".

"Sao có thể chứ? Ta rõ ràng đã nhảy xuống vực rồi mà".

"Phải.… Ngươi có biết ta nhìn thấy ngươi như thế ta đã hoảng loạn thế nào không?"

"Giây phút ta nhìn thấy bóng lưng của ngươi biến mất sau vách núi kia ta nghĩ tim mình đã ngừng đập rồi... Lúc đó ta liền lao về phía ngươi... Nếu có chết... thì hai chúng ta phải cùng nhau..."

"Thế Huân..." Lộc Hàm ôm chặt lấy người trước mắt kia như sợ tất cả chỉ là ảo ảnh. Hơi ấm quen thuộc này thật sự là của Ngô Thế Huân... là của người y yêu thương nhất.

Lộc Hàm bật khóc những giọt nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt ấy. "Thế Huân ta cứ tưởng sẽ chẳng còn được gặp lại ngươi..."

"Ngốc. Cho dù ở bất cứ nơi đâu, là thiên đường hay địa ngục, chỉ cần có ngươi ta nhất định sẽ ở đó. Chúng ta sẽ không chia cách dù là hiện tại hay ở tương lai ta và ngươi vĩnh viễn sẽ ở cùng một chỗ".

"Huân..." Lộc Hàm càng thêm siết chặt lấy người kia vĩnh viễn cũng không nguyện ý buông tay.

"Được rồi nghỉ ngơi chút đi".

"Huân... Làm sao chúng ta lại trở về đây... còn có... Ngọc Nhi nàng..."

"Lúc ta nhảy xuống vực cùng ngươi cũng may vách núi ấy có rất nhiều dây leo mọc lên nếu không với chút võ công của ta chỉ e là bắt được ngươi cũng chẳng thể mang người trở lại toàn vẹn".

[HunHan] [Shortfic] Hoàng Tử XuấtGiá.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ