09

1.1K 98 0
                                    

Mọi chuyện một khi đã rơi vào trạng thái khó khăn vội vàng thì Thái Từ Khôn lại càng trở nên bình tĩnh, đây là thói quen của anh. Trên thương trường, đối mặt với nhau anh lừa tôi gạt, Thái Từ Khôn đã sớm nuôi được thái độ tư duy bình tĩnh để phán đoán quyết sách cuối cùng.

Chắc hẳn thời khắc không bình tĩnh duy nhất trong cuộc đời của Thái Từ Khôn chính là lúc anh đối mặt với người mình yêu đi!

Phạm Thừa Thừa ngồi trong phòng làm việc của Thái Từ Khôn.

"Em điều tra được Nhạc Quốc Cường có một đứa con gái, hai năm trước bị chẩn đoán bệnh máu trắng, nhưng vẫn chưa tìm được tủy thích hợp để thay thế cho nên vẫn ở trong bệnh viện."

"Hai năm trước? Xem ra đó đúng là lúc ông ta cần tiền."

"Nhưng...Lúc đó thông qua quyên góp, ông ta nhận được hơn 30 vạn tệ."

"Mỗi một khoản tiền quyên góp đều không có vấn đề gì à?"

"Em chính là đang điều tra những chuyện này, nhưng 30 vạn kia là đúng."

"A, đúng là hao tổn tâm trí, hình như lại đứt đoạn manh mối rồi."

"Không sao, bây giờ em vẫn đang điều tra nguồn gốc của số tiền quyên góp kia, nếu như thông tin của người quyên góp không trùng khớp, vậy thì có thể chứng minh mười vạn tệ kia là ông ta cầm rồi."

"Chúng ta quay về suy nghĩ xem tại sao ông ta lại giết người một lần nữa."

"Nếu như người đúng là do Nhạc Quốc Cường giết, vậy mục đích của ông ta chính là tiêu diệt nhân chứng. Tuy rằng người em trói không nhất định phải nhớ là trong tay Nhạc Quốc Cường lúc đó có cầm bia hay không, nhưng đối với việc gặp ông ta đang đi lên tầng, thì ý niệm về thời gian sẽ rất rõ ràng và ấn tượng, suy tính cũng có thể tính toán được. Em nghĩ có khả năng là vì cái này mà ông ta giết người. Nhạc Quốc Cường cẩn thận như vậy, những gì chúng ta nghĩ đến nhất định ông ta sẽ muốn chiếm lấy."

Đột nhiên Thái Từ Khôn có một dự cảm không lành:
"Chúng ta...đang nghĩ đến cái gì?"

Phạm Thừa Thừa nghi hoặc nhìn Thái Từ Khôn:
"Đang nghĩ gì? Đang nghĩ đến...mất một người chứng kiến, vậy thì lại đi tìm một người...khác..."

Phạm Thừa Thừa đột nhiên nghĩ đến gì đó, cứng đờ ngẩng đầu nhìn Thái Từ Khôn.

Hai người ngồi nghiêm chỉnh, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Thái Từ Khôn lập tức cầm điện thoại lên gọi cho quản gia:
"Là tôi, Chu Chính Đình có ở nhà không?...Đi đâu?"

Phạm Thừa Thừa ở bên cạnh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Chu Chính Đình, nhưng đến cuộc thứ ba cũng vẫn không có ai nhấc máy. Sau khi tắt điện thoại, cậu quay sang lắc đầu với Thái Từ Khôn một cái.

Hai người vội vàng lái xe chạy đến trung tâm thương mại, vừa xuống xe liền chạy vọt vào đại sảnh.

Thái Từ Khôn dặn:
"Thừa Thừa, em đi thang máy lên tầng cao nhất, tìm từ trên xuống, anh tìm từ tầng một lên. Nhớ kỹ là không được tìm người trên loa phát thanh, làm vậy Nhạc Quốc Cường mà tìm được người trước chúng ta thì xong."

[Trans] [Khôn Đình] XIỀNG XÍCHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ