27

757 83 8
                                    

Biệt thự Thái gia.

Justin chua xót nhìn Chu Chính Đình:
"Sắc mặt anh rất kém, có uống thuốc hay ăn đồ bổ gì chưa?"

"Ăn rồi, nhưng chỉ để ổn định hoặc trợ giúp thôi, không chẩn đoán được bệnh, bác sĩ cũng không có cách nào để kê thuốc."

"Nhìn thấy anh hồn vía trên mây cả ngày, em liền nhận ra mình quá sơ ý rồi."

"Đừng như vậy, ai có thể nghĩ đến anh sẽ thế này đâu?"

"Phạm Thừa Thừa về nhà kể lại chuyện hôm đó cho em, em sẽ quản lý quán café để anh cẩn thận dưỡng bệnh, cố gắng trị liệu, khi nào rảnh rỗi sẽ tới thăm anh. Công ty bên kia Thừa Thừa có thể quản lý được, cái này Khôn ca đã thông báo rồi, hai người cứ yên tâm."

Chu Chính Đình cười khổ:
"Cảm ơn, anh còn tưởng rằng mọi người sẽ rời xa mình..."

Justin thở dài:
"Nói thật, lúc đầu em và Phạm Thừa Thừa cũng không dám tin, nhưng sau khi suy nghĩ lại mới thấy rằng rõ ràng là anh không ý thức được, anh cũng không ngờ đến. Là bạn, chúng em cũng rất muốn giúp anh một tay."

"Đúng là không biết nên nói thế nào, gần đây nhất, khi ở quán café, anh cũng hay quên một số chuyện. Ví dụ như cái cốc trước mặt rõ ràng để ở chỗ này, thế nhưng xoay người đi làm việc khác xong, quay trở về sẽ thấy nó bị di chuyển, hoặc là xuất hiện ở chỗ khác, anh không nhớ được những gì đã xảy ra giữa lúc đó. Nếu như chỉ xảy ra một, hai lần anh cũng sẽ không để ở trong lòng, nhưng nó đến quá nhiều lần khiến anh nghi ngờ. Hơn nữa, có hai lần, không biết là do ngất xỉu hay thế nào, mà lúc tỉnh dậy lại xuất hiện ở một nơi khác. Có một lần Quý Nam đến quán uống café, anh ta đi đến WC, anh phát hiện ra trong túi anh ta có một tấm ảnh anh chơi đùa cùng một đứa trẻ, anh liền đi dò hỏi thì biết đứa trẻ đó chính là con gái của Nhạc Quốc Cường. Anh nghĩ chắc là mình có quen ông ta, chỉ có điều là bản thân anh không biết mà thôi."

Justin ôm ôm Chu Chính Đình:
"Không nghĩ nữa, mọi thứ sẽ tốt lên thôi, anh cần điều chỉnh tâm trạng của mình thật tốt."

Chu Chính Đình thở dài, gật đầu một cái.
Thái Từ Khôn ngồi một bên, uống trà, đăm chiêu nhìn hai người họ.

Anh quay sang nhìn Phạm Thừa Thừa:
"Hay là tiếp tục điều tra vụ án này, anh cứ cảm thấy có gì đó kỳ quái."

"Kỳ quái chỗ nào?"

Thái Từ Khôn lắc đầu một cái:
"Không biết, chỉ là rất kỳ quái thôi, cảm thấy như một cây gỗ đại thụ khỏe mạnh tự dưng mọc ra một đống cành con liêu xiêu lộn xộn."

Phạm Thừa Thừa thở dài:
"Anh xem còn điều tra cái gì được nữa, chẳng lẽ điều tra Chu Chính Đình à?"

"Đúng, điều tra từ cậu ấy."

"Điều tra thế nào? Hỏi gì cũng không biết."

"Nếu như sau vụ án này có người sai khiến...thì nhân cách thứ hai này làm sao có thể thuyết phục được Nhạc Quốc Cường giết người? Làm thế nào để ông ta nhận hết tội về mình mà không khai sự thật ra?"

"Quy tắc trên đường đi, có tiền thì có người."

"Vậy em nói xem, nhân cách thứ hai này...có thể tự kiếm tiền sau đó tích góp lại không?"

[Trans] [Khôn Đình] XIỀNG XÍCHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ