20

1.1K 97 15
                                    

Phạm Thừa Thừa đi theo Quý Nam lấy lời khai, từ cục cảnh sát quay về bệnh viện cũng đã là rạng sáng. Thái Từ Khôn vừa từ trong phòng phẫu thuật ra đã bị đuổi về phòng bệnh.

Justin lo lắng hỏi:
"Cậu thế nào rồi? Cùng đến bác sĩ xem sao đi?"

Phạm Thừa Thừa vỗ vỗ vai Justin:
"Yên tâm đi, anh không sao, chỉ bị thương ngoài da. Thái Từ Khôn thế nào rồi? Bác sĩ nói sao?"

"May là không ảnh hưởng đến điểm yếu, rút dao ra rồi, thuốc mê vẫn còn tác dụng, chắc phải đến sáng hẳn mới có thể tỉnh."

Phạm Thừa Thừa gật gù:
"Anh đưa em về nghỉ trước đã."

Justin thở dài:
"Không được, cậu tự về đi, tôi ở đây cùng Chính Đình, tôi sợ anh ấy ở đây một mình không kham nổi."

"Bỏ đi, cùng ở lại, anh cũng sợ em mệt muốn chết rồi. Giường phụ ở đây chắc là đủ dài, chúng ta ở đây một đêm cũng được."

Chu Chính Đình nhẹ nhàng lau gò má Thái Từ Khôn:
"Sao lại ngu ngốc như vậy? Tại sao lại đỡ giúp tôi? Có biết bây giờ tôi hi vọng người nằm đây là mình biết bao nhiêu không? Đồ ngu ngốc, có phải là muốn tôi khó chịu đến chết không? Giả vờ cái gì? Thể hiện cái gì? Muốn làm anh hùng hảo hán? Muốn tôi lấy thân báo đáp? Nằm mơ đi, Chu Chính Đình này không thừa nhận phần ân tình này của cậu."

Chu Chính Đình không ngừng mắng Thái Từ Khôn, nhưng cũng không ngừng lau nước mắt...

Có lúc những người dụ dỗ mình, có thể là họ chỉ muốn chiếm được thân thể của mình...

Mà người trách cứ mình, mới là người thực sự đau lòng vì mình, bởi vì...

Họ hận mình, không bảo vệ tốt chính bản thân mình...

Trời sáng, Thái Từ Khôn mở mắt lúc hơn tám giờ, nhìn thấy Chu Chính Đình đang lau tay cho mình, yếu ớt cười.

Hốc mắt Chu Chính Đình trở nên chua xót:
"Cười cái gì? Không có tim không có phổi." (Ý là CXK không biết đau, không có cảm xúc.)

Thái Từ Khôn nhẹ giọng nói:
"Anh rất...vui."

Chu Chính Đình đột nhiên cảm giác như vừa có ai đó cầm dao cứa ngang cổ họng mình, suýt chút nữa không khống chế được mà òa khóc:
"Cậu thì hạnh phúc, còn tôi lo lắng thế nào cậu có biết không?"

Thái Từ Khôn muốn đưa tay ra lại bị Chu Chính Đình lập tức đặt về chỗ cũ.

"Em không sao...là tốt rồi."

"Nói ít thôi, tỉnh táo lên, sau khi thuốc tê hết hiệu lực, vết thương sẽ bắt đầu đau."

Thái Từ Khôn gật gù, Chu Chính Đình đứng dậy dùng bông chấm vào nước lọc, nhẹ nhàng lướt lên đôi môi khô cứng của Thái Từ Khôn.

"Bác sĩ nói trong vòng mười tiếng không được ăn không được uống, trong đồ truyền đã có những chất cần thiết, cậu sẽ không đói. Nếu như thực sự muốn uống nước, cũng chỉ có thể dùng cách này."

Thái Từ Khôn mỉm cười, hé miệng nói gì đó những lại không phát ra tiếng. Chu Chính Đình cúi người xuống, ghé tai lại gần môi Thái Từ Khôn:
"Cậu nói gì cơ?"

[Trans] [Khôn Đình] XIỀNG XÍCHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ