Thái Từ Khôn không ngờ rằng mình vẫn có thể tỉnh lại lần nữa, vì cả người anh đã suy nhược quá nhiều rồi. Trước trán đau buốt, não bộ ong ong, cảm giác buồn nôn lan khắp giác quan, thật khó chịu. Nhìn khung cảnh xung quanh, Thái Từ Khôn cảm thấy cơn ác mộng này lại lặp lại, lại trải qua từ đầu, tuần hoàn qua lại.
Hơi cử động, Thái Từ Khôn phát hiện ra mình không nhúc nhích được gì nhiều nữa. Nhìn xuống chân mình, Quý Nam đúng là cẩn thận, sau khi phát hiện anh có ý định tự tử liền trói chặt hai chân lại. Cuối cùng Thái Từ Khôn đã hiểu cảm giác thế nào là muốn chết cũng không được.
Trong ý thức của Thái Từ Khôn, anh tin là Quý Nam đã giết Chu Chính Đình, vì cậu ấy không hề có giá trị lợi dụng đối với hắn ta, huống gì còn đang bị cảnh sát truy nã, thiếu một mục tiêu thì càng có lợi cho Quý Nam.
Đói, đau, Thái Từ Khôn đã vô cùng yếu, bây giờ còn bắt đầu sốt cao, lúc tỉnh lúc mê. Anh cảm thấy là cho dù mình có không tự sát thì cũng cách cái chết rất gần rồi, tâm nguyện duy nhất cũng là chết nhanh lên một chút để đến với người mình yêu.
Hóa ra thế giới này thực sự tồn tại báo ứng, luật nhân quả. Thái Từ Khôn từng nhốt Chu Chính Đình trong một căn phòng dưới mặt đất, bây giờ cũng nhận lại tương tự, trải qua những giây phút cuối cùng của cuộc đời ở đây. Anh còn nhớ Chu Chính Đình đã từng nói: 'Chết cũng là một loại hy vọng.'. Cuối cùng anh cũng cảm nhận được điều đó rồi. Chết là một hy vọng để giải thoát đau khổ, nhưng không chết được sẽ mang đến sự tuyệt vọng lớn hơn. Chính Chính, em xem, anh đối xử với em tệ bạc thế nào, cuối cùng cũng phải nhận lại toàn bộ rồi, cuối cùng anh cũng cảm nhận được cảm xúc của em rồi. Đau khổ như vậy nhưng lại dễ dàng tha thứ cho anh, đúng là quá tốt. Thế nhưng, Chính Chính, anh biết sai rồi, em có thể đợi anh một chút không, cho anh một cơ hội...
Quý Nam đi rồi, Chu Chính Đình vô cùng bứt rứt, hơi nghiêng đầu nhìn bát đồ ăn vẫn còn đang bốc lên làn khói nhạt. Bát canh gà hai ngày trước vẫn còn làm anh buồn nôn, hôm nay lại còn cháo bồ câu. Vừa định vươn mình, đột nhiên một cái gì đó chợt lóe lên trong đầu, Chu Chính Đình đứng dậy rướn người nhảy về phía trước cửa sổ, đánh rơi bát cháo, sau đó bò trên mặt đất, cố túm một mảnh sành mà cưa đứt sợi dây thừng đang trói tay mình ra.
Xây xát mất một lúc lâu, cuối cùng cũng được tự do. Chu Chính Đình lặng lẽ đi tới phòng khách ở tầng một, vốn định là nhân lúc Quý Nam không có ở đây thì chạy trốn, nhưng khi chạy đến cầu thang dẫn về phía căn phòng dưới lòng đất thì lại thấy một vũng máu gần đó. Chu Chính Đình do dự, một loại dự cảm không tốt xông lên đỉnh đầu.
Chu Chính Đình rón rén đi vào căn phòng tối, trong lòng tự nghĩ, cho dù không phải là Thái Từ Khôn đi chăng nữa, thì anh cũng phải có nghĩa vụ đi cứu những người khác chạy trốn cùng mình, kể cả người ta đã chết rồi, thì cũng nhất định phải đến xem xem. Căn phòng dường như rộng ra, càng đến gần, cảm giác bất an của Chu Chính Đình càng trở nên rõ ràng. Đi tới cửa, anh ghé mắt qua một khoảng kính nhỏ trên cửa, nhìn thấy một người bị trói chặt nằm trên mặt đất, trên chán còn một vết máu lớn đã khô.
Sau khi nhìn rõ đó là ai, Chu Chính Đình chỉ cảm thấy đầu mình ong lên, đến thở cũng thấy đau đớn, nước mắt mạnh mẽ trào ra. Anh không còn lo lắng có bị phát hiện hay không nữa, chỉ muốn kiểm tra xem người còn sống hay không. Chu Chính Đình dùng sức đập cửa, gào thết đến lạc cả giọng:
"Khôn...Tỉnh lại đi. Thái Từ Khôn, là em, cầu xin anh mở mắt ra, đừng có ngủ, Khôn...A!"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trans] [Khôn Đình] XIỀNG XÍCH
FanfictionNếu như lúc trước, người chết đi là tôi, thì cậu có nhớ nhung tôi giống như cậu nhớ người ấy hay không? _Chu Chính Đình_ Nếu như chết mà có thể giải quyết vấn đề, tôi đã chết hàng trăm nghìn lần từ lâu rồi. _Thái Từ Khôn_