23

915 98 10
                                    

Buổi tối, hai người vừa vận động xong liền quay ra ôm nhau.

Thái Từ Khôn hình như không nỡ thả người trong lòng ra, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Chu Chính Đình một cái:
"Trong mắt em, anh có ưu tú không?"

Chu Chính Đình ngẩng đầu hấp háy hai mắt:
"Anh đang nói về phương diện nào?"

Thái Từ Khôn cúi đầu dùng ngón tay dí dí trán Chu Chính Đình:
"Học thói xấu lúc nào vậy?"

Chu Chính Đình le lưỡi một cái:
"Phương diện nào cũng ưu tú."

Thái Từ Khôn siết cái ôm thêm chặt:
"Quý Nam là một người chỉ biết công việc, cậu ta có thể không ăn không ngủ mấy ngày chỉ để điều tra, từng chút từng chút gây dựng nên thành tựu của ngày hôm nay, so với anh, cậu ta mới là thanh niên tuấn kiệt."

Chu Chính Đình nhẹ nhàng đáp lời:
"Thái Từ Khôn, tuổi còn trẻ đã sẵn sàng hi sinh tính mạng tiếp nhận xí nghiệp của gia tộc, thay đổi toàn bộ đám nhân viên lão làng trong công ty, đắc tội với các cổ đông lớn, sau đó không chỉ có ngăn được sóng gió tranh cãi, mà còn phát triển công ty trở nên lớn mạnh. Tầm nhìn độc đáo, sau khi quan sát các công ty lớn thì bắt đầu phát triển ngành công nghiệp điện tử từ rất sớm, đến bây giờ, lĩnh vực nào cũng có một khoản đầu tư. Người như vậy, còn không phải là thanh niên tuấn kiệt à?"

Thái Từ Khôn ngạc nhiên:
"Em rất ít khi hỏi anh về chuyện công việc, hóa ra em biết tất cả."

Khóe miệng Chu Chính Đình cong lên:
"Thích một người tự nhiên sẽ biết về người đó thôi."

Thái Từ Khôn thở dài:
"Quý Nam rất ít khi thất thố như hôm nay, hình như đây là lần đầu tiên anh thấy cậu ta như vậy."

"Được rồi, Thái tổng, đừng có ghen. Sau này em ít tiếp xúc với cậu ta hơn là được chứ gì?"

"Không phải ít tiếp xúc, mà là không được tiếp xúc."

Chu Chính Đình bĩu môi:
"Nhìn lại đức hạnh của mình đi."

Quán café nhỏ trong góc của trung tâm thành phố, sau khi trải qua tai nạn lại được khôi phục, bắt đầu kinh doanh lại. Nhưng dù sao cũng mang danh bị cướp, nhiều người mang tâm thái sợ hãi không dám đến nữa, khai trương đã mấy ngày nhưng việc làm ăn có chút ảm đạm.

Chu Chính Đình cùng Justin, một người đọc sách, một người chơi game, vô cùng nhạt nhẽo.
Quý Nam đi tới, điều đầu tiên nhìn thấy chính là hình ảnh buồn bực ngán ngẩm này.

Lúc Chu Chính Đình phát hiện ra cậu ta, trở nên rất lúng túng:
"À...cảnh sát Quý, anh đến đấy ư?"

Quý Nam chậm rãi mở miệng:
"Ừ, có thể nói chuyện với cậu một chút không?"

Chu Chính Đình tuy có chút do dự, nhưng theo lễ phép thì vẫn nhắm mắt gật đầu.

Justin đặt hai cốc café lên bàn, lén liếc mắt ra hiệu với Chu Chính Đình, sau đó quay lại quầy tỏ vẻ như mình đang nghịch điện thoại, nhưng thực ra là lúc nào cũng quan sát nhất cử nhất động của hai người họ.

Quý Nam mím mím miệng:
"Khôn ca...mấy ngày nay vẫn ổn chứ?"

Chu Chính Đình ngẩn người:
"À...Rất tốt, đã bắt đầu đi làm rồi."

[Trans] [Khôn Đình] XIỀNG XÍCHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ