62. Anh em họ ...

457 30 2
                                    

  Phải mất rất nhiều tế bào thần kinh thì Ánh Hân mới hiểu được. Bây giờ cô đang ở London, sống trong toà lâu đài của nữ công tước nổi danh nhất nước Anh- Emma Krisen và điều cuối cùng là bà ta chính là mẹ ruột của Thanh Tùng. Theo như trên báo đài thời sự thì Emma Krisen này là một người hết sức nho nhã, lịch thiệp thế nhưng qua những lời Thần Tự nói với cô thì quả thật hoàn toàn khác, bà ta là hiện thân của ác quỷ.

" Thanh Tùng, chúng ta tới đây làm gì hả ?" Ánh Hân hỏi.

" Giải độc giúp em." Thanh Tùng từ tồn nói.

Quên mất, trong người cô vẫn còn cái loại độc ghê tởm này !

" Nhưng tại sao lại chỉ bà ấy mới có thể ?" Ánh Hân thắc mắc.

"..." Thanh Tùng im lặng không nói.

Ánh Hân đối diện với cái tính cách thất thường của anh ta, ngao ngán.

" Gia tộc Krisen là gia tộc chuyên về độc dược trong thế giới ngầm." Thanh Tùng bỗng nhiên nói.

" Thời buổi này giết ai thì cho vài phát súng, quả bom là được, cần gì tới độc dược cơ chứ ?" Ánh Hân nghe xong thì lắc đầu, song tư tưởng kém tiến bộ vậy.

" Độc của Krisen không giải được và hành hạ thân xác số 1. Thời đại càng phát triển thì việc coi thường sinh mệnh con người càng được tâng lên."

Ánh Hân im lặng, cô lại quên rồi, lòng dạ con người chẳng khác gì hổ sói.

Đột nhiên, một chiếc xe Ferrari màu đỏ chói phóng rất nhanh chạy tới. Những bông hoa mạn châu sa yếu ớt bị tốc độ của nó làm cho kinh hãi, bay nhẹ vào trong gió. Chiếc xe kia dừng lại, náo loạn cả vườn hoa.

Thanh Tùng và Ánh Hân ngồi gần đó thì giật mình. Là cái đứa nào khoe khoang phách lối đến vậy ?

Cửa xe mở, thân ảnh cao lớn của người đàn ông bước ra. Dưới ánh chiều tím tà, hắn ta rất nổi bật. Chiếc áo sơ mi màu trắng mặc không tử tế, quần âu tôn lên đôi chân thon dài. Hắn ta phải nói là rất yêu nghiệt. Khuôn mặt phương Tây góc cạnh quyến rũ nhìn về phía chỗ của Thanh Tùng và Ánh Hân. Nụ cười giễu cao lên.

" Maru !" Hắn ta kêu lớn.

Ánh Hân vẫn còn mơ hồ, ở đây ai là Maru hả ?

Men theo con đường đi tới chỗ mà hai người đang ngồi, hắn ta hào hứng: " Maru Krisen, sau hai mươi năm cuối cùng anh cũng trở về với nước Anh, hay tôi nên gọi anh là Thanh Tùng ?"

Ở đây ai là Maru Krisen điểm danh cái coi !

Đại tỉ, anh ta là lão công của chị đấy ! Là Thanh Tùng đấy !

Ánh Hân ngớ người, hoá ra Maru là tên nước ngoài của Thanh Tùng.

Cái tên kia dùng ánh mắt thăm dò nhìn Ánh Hân, hướng người tới chỗ cô, cầm lấy tay cô khẽ hôn lên. " Quý cô, rất vui được làm quen !"

Ánh Hân vội kéo tay về, dù biết đây là nghi thức chào hỏi lịch sự của phương Tây nhưng cô vẫn không thích bị người ta chạm vào. ( Sao cứ thấy đoạn này giống như là chị chỉ cho Thanh Tùng chạm vào thế nhỉ ?)

Tổng Tài, Phu Nhân Lại Bỏ Trốn Rồi! [SaRu]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ