Chương 72: May mắn

2.1K 193 3
                                    

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Cho đến bọn họ rời khỏi, Vu Hoan mới từ sau cây cổ thụ đi ra.

"Có trò hay để xem."

"Ngươi không sợ bọn họ đến cướp Ly Hồn Thạch?" Dung Chiêu lạnh nhạt hỏi.

Vu Hoan âm âm trầm trầm cười vài tiếng: "Nếu không sợ mất mạng cứ đến cướp."

Đồ vật đã vào tay ông, dễ cướp như vậy sao?

Dung Chiêu: "..." Nữ nhân này sớm hay muộn cũng có một ngày bị chỉnh chết.

Vu Hoan lượn qua lượn lại ở trong rừng, đối với chuyện phát sinh bên ngoài giống như một chút cũng không quan tâm, ăn xong ngủ, ngủ xong thì đi xem Phong Khuynh Dao chém kết giới.

Cứ như thế lặp lại, đến mức khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc của Dung Chiêu rất nhanh biến thành khuôn mặt rối rắm.

Nàng không đi lên xem náo nhiệt, cũng không rời đi, điểm này hoàn toàn không phù hợp tính tình của nàng.

Sắc trời từng chút một tối dần, Vu Hoan ngồi ở trên thân cây, rung chân nhìn thành trì nơi xa được kết giới bảo vệ.

Hiện tại, trên kết giới đã xuất hiện vết nứt, chỉ cần Phong Khuynh Dao nỗ lực hơn chút nữa, kết giới sẽ nhanh chóng vỡ vụn.

Trận tai ương này, mặc kệ là đối với Phong Tuyết Thành hay là Từ An Thành, đều đến vô cùng đột ngột, không thể hiểu được.

Những người này còn chưa kịp lấy lại tinh thần trong vui sướng từ tin Thần Khí xuất thế, thì trong giây lát người người bên mình từng đám một ngã xuống, nữ nhân giống như ác ma cầm thanh thần khí bọn họ ao ước, tàn sát bọn họ.

"Rắc..." Trên kết giới, vết nứt giống như mạng nhện bắt đầu lan tràn.

Phong Khuynh Dao nhìn phía dưới kết giới, từng khuôn mặt kinh hoảng thất thố, cơn khát máu trong lòng càng thêm tăng vọt.

Những con người tham lam đó, đều đáng chết!

Nàng ta giơ cao Vũ Hồng Kiếm, dùng sức chém xuống, dòng khí quấn quanh hắc khí bổ sâu vào kết giới.

"Oanh" một tiếng, kết giới vỡ tan.

Gần như là đồng thời, các loại tiếng thét chói tai từ trong Từ An Thành truyền ra.

Vu Hoan từ trên thân cây nhảy xuống, nhìn trái nhìn phải, nhíu mày, trong lòng gọi Dung Chiêu.

"Ngươi đi đâu đấy?" Vừa rồi nam nhân này còn ở đây, sao vừa đảo mắt một cái đã không thấy tăm hơi?

"Ở đây." Giọng nói của Dung Chiêu từ phía sau Vu Hoan truyền đến.

Vu Hoan quay đầu lại, nhưng không thấy hắn, mày tiếp tục nhăn lại, suy nghĩ một lát, mới xách theo làn váy đi về phía lùm cây rậm rạp.

Xuyên qua hai lùm cây, Vu Hoan mới nhìn thấy Dung Chiêu, hắn khoanh tay đứng ở nơi đó, một bóng đen đang ôm đùi hắn, không ngừng run run, cơ thể lúc ẩn lúc hiện.

(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc LinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ