Chương 41: Vì sao đối xử với ta như vậy

2.6K 211 22
                                    

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

"Vù vù vù... vù vù vù..."

Trận pháp đột nhiên xuất hiện trận gió lớn làm cho ba người trở tay không kịp, Vu Hoan bị làn gió quất vào cánh tay, y phục giống như bị vũ khí sắc bén cắt rách, lộ ra da thịt trắng nõn bên trong, máu tươi nháy mắt chảy ra, thấm hồng vạt áo.

Vu Hoan rất có hứng thú sờ sờ miệng vết thuơng kia, dùng gió làm vũ khí sao...

Miệng vết thương khi nàng chạm đến liền nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu, nếu không phải trên áo có vết cắt thì hoàn toàn nhìn không ra vừa rồi nơi đó bị thương.

Phong Khuynh Dao thì không được tốt như vậy, toàn thân trên dưới bị làn gió như lưỡi dao vẽ ra không ít vết thương, nhưng tầm mắt nàng ta chỉ gắt gao nhìn chằm chằm hai người ngoài trận pháp, đối với đau đớn trên người mình không hề quan tâm.

Lưỡi dao bằng gió ở trong trận pháp quét loạn một trận, quét tới, quét lui, quét ngang, quét dọc, đủ các loại tư thế quét.

Vu Hoan một bên tránh né những lưỡi dao bằng gió đó, một bên thảo luận cách phá trận với Dung Chiêu.

"Khống chế thân thể của con người để giết hại lẫn nhau hẳn là chỉ là trận pháp tự có, mà đây mới là sát trận chân chính."

Bọn họ chẳng những muốn tránh né mấy lưỡi dao bằng gió này, còn muốn phòng ngừa bản thân mình bị trận pháp khống chế thân thể.

Cũng may Vu Hoan và Dung Chiêu hai người đều không phải người bình thường, chỉ cần tránh né mấy lưỡi dao bằng gió đó là được.

"Đừng nói lời vô nghĩa nữa, nhanh nhanh phá trận, gió càng ngày càng dày đặc." Vu Hoan có chút không kiên nhẫn mở miệng.

Lưỡi dao bằng gió đang không ngừng gia tăng, bỏ thêm vào đầy toàn bộ trận pháp, nơi bọn họ có thể di chuyển thật nhanh cũng chỉ còn một mét trái phải.

Dung Chiêu vừa buồn cười vừa tức giận liếc mắt nhìn Vu Hoan một cái, nữ nhân này sai bảo hắn, càng ngày càng thành thạo.

Đương nhiên, hắn đã quên, khi mình sai bảo Vu Hoan, cũng là rất tự nhiên.

Cho nên, cả hai người đều là kẻ tám lạng người nửa cân, không khác nhau là mấy.

Thân hình hắn linh hoạt, tùy ý để mấy lưỡi dao bằng gió đó lướt qua trên người, nhưng quỷ dị là, lưỡi dao khi tiếp xúc đến quần áo màu tím của hắn, lập tức liền tiêu tán.

Vu Hoan khiếp sợ lay lay áo khoác màu tím của mình rồi khoác lên trên người, đôi tay trực tiếp nhét vào bên trong, đem mình bọc lại kín mít, quả nhiên mấy lưỡi dao bằng gió đánh vào trên vải, không đau không ngứa.

Ánh mắt Vu Hoan bỗng chốc lóe sáng, nàng biết ngay là bộ y phục này không giống bình thường mà!

Dung Chiêu như cũ làm cái tư thế lúc nãy, Vu Hoan thấy rất rõ ràng, không có chút thay đổi nào.

Nàng chỉ có thể yên lặng quay đầu.

Từ nãy đến giờ, tâm thần phân liệt cũng là đủ rồi!

(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc LinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ