Chương 169: Ta có khi nào nói đạo lý đâu

1.7K 146 20
                                    

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Sở Vân Cẩm cẩn thận quan sát Vu Hoan cùng Dung Chiêu một lát, tuy rằng hai người này nhìn chằm chằm vào hoa Tiên Túc, nhưng không có ý tứ muốn đi lên.

"Sở cô nương, ta đi lấy cho cô nương." Người nam nhân bên cạnh Triệu Hổ hưng phấn đi về phía bên kia, trên mặt có lấy lòng tươi cười.

Lúc hắn đi ngang qua người Vu Hoan còn có chút khẩn trương, vạn nhất ma đầu này cũng coi trọng hoa Tiên Túc, hắn khẳng định không thể cướp được.

Thẳng đến khi hắn hoàn toàn đi lướt qua Vu Hoan, nội tâm mới buông xuống, đi đến bên cạnh sườn núi, liền nhảy đến vách núi bên kia.

Tay hắn vừa mới lấy được hoa Túc Tiên, một bóng dáng màu đen bay lên trời, trực tiếp ném hắn ta đi, hoa Tiên Túc cũng bị xốc bay.

"A Ngưu!" Triệu Hổ kinh hô một tiếng, không chút suy nghĩ chạy về phía A Ngưu.

Mà Sở Vân Cẩm cũng đồng thời chạy theo, nhưng mục tiêu của nàng ta là hoa Tiên Túc.

Vu Hoan ngửa đầu nhìn hắc ảnh kia, trong mắt mê mang, đây là thứ đồ chơi gì?

Xa xa nhìn qua thấy đầu giống báo, nhưng so với đầu con báo nhỏ hơn rất nhiều, đôi mắt có màu xanh lá.

Dung Chiêu vuốt cằm, nhìn con linh thú kia như con khỉ đang chơi đem A Ngưu vứt tới vứt lui, Triệu Hổ ở phía sau đuổi theo không bỏ, nhưng mà ngay cả da lông của linh thú cũng chưa sờ được.

Sở Vân Cẩm bắt được hoa Tiên Túc, phi thân đến linh thú phía tước, hai người lấp kín linh thú.

Những người khác cũng phản ứng lại, lập tức tiến lên đi giúp đỡ.

Tròng mắt linh thú xoay chuyển, ánh mắt dừng trên hoa Tiên Túc trong tay Sở Vân Cẩm, trong mắt lộ ra một tia thần sắc khinh miệt, móng vuốt ném A Ngưu về phía Sở Vân Cẩm, thân hình chợt lóe liền biến mắt ở trước mặt bọn họ.

"..." Này, cứ vậy là đi rồi?

A Ngưu bị linh thú chụp một chút, bị thương là đều tất nhiên, lại còn không nhẹ.

Ước chừng là Sở Vân Cẩm vì lộ trình phía trước cần những người này, cũng không bủn xỉn đan dược, đan dược tứ phẩm như không cần tiền cho A Ngưu nuốt xuống.

Triệu Hổ nhìn thấy một trận cảm động, đương nhiên hoa Tiên Túc lập tức về tay Sở Vân Cẩm.

Vu Hoan bĩu môi, khều khều Dung Chiêu một chút, Dung Chiêu rũ mắt nhìn nàng, Vu Hoan chỉ chỉ linh thú biến mất trong hư không: "Ta đi xuống nhìn thử xem."

Dung Chiêu nắm chặt Vu Hoan, chân mày cau lại.

Vu Hoan cạn lời rút tay ra: "Có phiền phức ta sẽ chạy, yên tâm, ta rất sợ chết."

Dung Chiêu nghĩ nghĩ, nhét thú nhỏ vào trong lòng Vu Hoan, có thêm nhiều bảo đảm cũng tốt!

"Chi chi chi..." Thú nhỏ ngủ đến mơ hồ, đột nhiên thay đổi người, từ từ tỉnh lại, lại thấy là Vu Hoan, lại bò trở về tiếp tục ngủ.

(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc LinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ