9, Tin tưởng tớ.

744 102 3
                                    

"BANG!!!"

-"Này, con nhãi con! Dậy nhanh lên!!!"

Tôi mù mờ cảm thấy phần tóc bị kéo lên thật mạnh, cảm giác như da đầu bị rách đến nơi. Mặc dù quả thực đã quen với đau đớn, nhưng cũng chưa bao giờ tôi nói rằng mình thích đau được.

Cơ bản mà nói, nó vẫn rất đau, đau tới mức muốn khóc.

Một tên mặc áo choàng đen kì lạ mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy tiến đến trước mặt tôi, trên mặt đeo mặt nạ vàng óng như thể dát cả kí vàng lên đó. Hắn ta mạnh bạo bóp cả hai má tôi lên, kéo rất đột ngột, tôi còn có thể cảm nhận được tiếng đứt đoạn của vài ba sợi tóc ở trên da đầu, thậm chí đến phần da cổ hình như đã bắt đầu xước sát.

Tôi nín thở, hai bên má ướt ướt. Một lúc tôi mới có thể nhận ra mình đang khóc.

-"Trông cũng được đấy." Hắn ta nhếch mép. "Hàng ngon."

Một tên khác lèm bèm, "Một lễ vật mới thay thế cho thứ hàng bị hỏng kia." Hắn ta phất tay, chỉ về sau đó, nói. "Heroine, tống nó vào cái lồng của hai thằng nhóc hàng hiếm kia đi."

Hai thằng nhóc hàng hiếm?...

Tôi hơi mập mờ nghe thấy tiếng, "Vâng", sau đó, là cảm giác phần tóc được buông lỏng ra. Vài sợi tóc đứt lả tả rơi xuống đất, tôi chỉ có thể vội vàng lau nước mắt, rất nhanh trước khi cảm nhận cổ áo bắt đầu bị xách lên. Cuối cùng là cả người tôi bị kéo lê trên sàn.

Hai gã mặc đồ đen, đeo mặt nạ đó nhìn một lúc và rời đi. Một tên còn căn dặn kĩ lưỡng:

-"Tuyệt đối không được để quý tử nhà Phantomhive chết, cả con ranh đó nữa, nhớ kĩ chưa?" Rồi hắn nói thêm. "Sáng mai đưa nó đến chỗ của Becky để in dấu."

-"Vâng, thưa ngài."

Thực tình tôi không hiểu tại sao lại thấy bản thân có chút bình tĩnh hơn, tôi mới từ từ nhìn lên một lúc.

Heroine là một anh chàng khá gầy, tóc đen bù xù, tôi chỉ có thể nhìn thấy một phần lưng của anh ta. Một bàn tay anh ta kéo lê tôi trên đất, mặt quay lên trước, dáng vẻ bước đi rất chậm rãi, dường như anh ta chẳng vội vàng gì trong việc nhốt tôi lại. Tôi tự hỏi nếu tôi chạy trốn thì anh ta sẽ làm gì, thường thì nên nhốt con mồi càng nhanh càng tốt chứ...

Một giây sau đó, tội tự nhận ra rằng, tôi chăng có cái gì gọi là "đủ sức mạnh" để bỏ trốn hết. Ý chí, sức mạnh, mọi thứ... Rõ ràng tôi giống như một kẻ tuyệt vọng vậy, vốn dĩ là không có tinh thần trốn chạy, nếu thế thì chính là không cần vội rồi...

Heroine đột ngột đứng lại.

Tôi lén nhìn một lúc.

Anh ta làm động tác rất kì quặc. Sau khi đứng lại một lúc liền từ từ ngửa đầu cao, hai cánh mũi phập phồng một hồi, giống như đang hít ngửi một cái gì đó. Tôi khó hiểu nhíu mày, rồi nhìn quanh quất, rõ ràng là chẳng có ai.

Đột nhiên, rất nhanh, anh ta buông cổ áo tôi, rồi sải bước về một hướng căn phòng. Trước cả khi tôi kịp nhận ra, Heroine đã xách trên tay một đứa trẻ gầy gò, hiện đang hoảng loạng hét:

(Đồng nhân Hắc quản gia) [Edit] London tháng 13.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ