Chương 2: Lâm Chi Dục

11.2K 667 158
                                    

Sau khi vui vẻ nói xong, Giang Trừng vốn mong chờ một tia phản ứng từ Lam Hi Thần, ai ngờ người kia chỉ biết ngẩn người ôm lấy hắn, hoàn toàn không phát ra một tiếng động kinh hỉ gì cả.

Giang Trừng hơi mất hứng giãy ra khỏi vòng tay Lam Hi Thần, nhìn chằm chằm khuôn mặt ngơ ngác của y.

Lam Hi Thần lúc này cũng biết phản ứng của mình làm Giang Trừng mất hứng rồi, y đành tươi cười làm lành, sau đó bất đắc dĩ nói một câu khiến Giang Trừng tý thì tức giận tới độ cầm Tử Điện quật chết người:" Vãn Ngâm, chúng ta làm rất nhiều lần rồi, ngươi rõ rành là nam nhân a."

" Lão tử đương nhiên là nam nhân!!!" Giang Trừng trợn mắt nói, lại thấy ánh mắt như đang muốn nói cho hắn biết đạo lý nam nhân không thể mang thai của Lam Hi Thần, liền hùng hổ giơ tay đến trước mặt y:" Không tin ngươi tự xem đi."

Lam Hi Thần liền nghe theo đặt ngón tay lên mạch môn của Giang Trừng, cảm nhận rung động nhẹ nhàng nhưng hữu lực nơi tiếp xúc, cả khuôn mặt đều là kinh ngạc, khóe môi mấp máy mãi cũng không nói thành lời.

Giang Trừng thấy biểu tình sững sờ của Lam Hi Thần, trong lòng cũng vô cùng cao hứng, hua tay trước mặt y:" Nha, phát ngốc luôn rồi?"

Lam Hi Thần lập tức bắt lấy tay Giang Trừng, sau đó ôm chầm lấy hắn, vui mừng la lên:" Chúng ta thật sự có hài tử ?!"

" Mạch ngươi cũng tự xem rồi, còn hỏi gì nữa?" Giang Trừng bĩu môi khinh bỉ, nhưng ý cười trên miệng càng sâu hơn, bàn tay cũng vô thức siết chặt lấy bả vai Lam Hi Thần.

" Nhưng sao có thể?" Lam Hi Thần tuy trong lòng vui sướng tột cùng, nhưng vẫn không nhịn được sợ hãi đối với chuyện nghịch thiên này:" Cơ thể ngươi sẽ không ảnh hưởng chứ ?"

" Chắc là không sao, Ôn Tình xem qua cho ta, nói trước tiên phải trở về đọc lại cổ thư, nhưng hiện tại cơ thể ta rất tốt." Giang Trừng bình tĩnh nói.

" Vãn Ngâm, ngươi... sao lại bình thản vậy chứ?" Lam Hi Thần thấy đạo lữ nói như chuyện đương nhiên, không nhịn được mỉm cười hỏi, ngón tay dịu dàng xoa lên gò má hắn. Dù sao trong tâm trí của Lam Hi Thần, Giang Trừng là người cao ngạo hơn bất kì ai, bây giờ thân nam nhi lại mang thai, là chuyện cỡ nào khó nhọc, nói khó nghe một chút chính là thành mục tiêu cho kẻ khác chỉ chỏ, vậy mà Giang Trừng đối với chuyện này một tia chán ghét cũng không hề có.

" Lão tử ở sông Nại Hà đứng mòn cả chân, Mạnh Bà cũng nói chuyện qua rồi, cải mệnh trọng sinh còn chẳng làm khó được ta, mang cái thai thôi, sợ gì chứ." Giang Trừng nhướng mày, cực kì tự mãn nói, sau đó véo nhẹ lên sống mũi của Lam Hi Thần, vui vẻ tươi cười xoa lên bụng mình:" Hơn nữa hài tử của chúng ta muốn chào đời, đây là chuyện tốt tới cỡ nào, lời bàn tán của những kẻ khác, ta mới không thèm quan tâm."

Lam Hi Thần liền bật cười, cũng bắt chước động tác của Giang Trừng, bàn tay ấm áp phủ lên tay hắn:" Vãn Ngâm nói rất đúng."

Khẽ hôn nhẹ lên trán hắn, Lam Hi Thần tiếp tục nói:" Ngươi yên tâm, ta nhất định bảo vệ tốt Vãn Ngâm cùng hài tử, những kẻ khác dám nói này nói nọ, liền đánh gãy chân."

" Trạch Vu Quân trời cao trăng sáng không thể hở chút là đòi đánh gãy chân người khác." Giang Trừng khó có dịp dạy dỗ lại đạo lữ nhà mình cách ứng xử, lắc đầu nói.

( Hi Trừng P3) Bảo Bảo của chúng taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ