Chương 5: Độc sủng

8.9K 593 168
                                    

Ôn Tình nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Lam Hi Thần, lại ngó thần sắc như muốn giết người của Giang Trừng, tự động hiểu hai vị tông chủ đang nhớ lại chuyện gì, liền im lặng ngồi bên hóng hớt.

Lam Hi Thần sao không biết nàng nghĩ gì, giả bộ ngó lơ cái lườm trìu mến của đạo lữ nhà mình, khẽ khụ một tiếng rồi nói:" Lâm Chi Dục lúc đó là ta đánh bậy đánh bạ mới vào được, vị trí tạm thời không nhớ rõ, chờ ngày sau nếu có thời gian, ta sẽ đi tìm thử xem. Hay là Ôn cô nương cứ nói tình hình của Vãn Ngâm trước đi."

" Không có gì để nói. Hắn có thai." Ôn Tình đại khái cũng là người hiểu chuyện, dù sao trong mắt Lam Hi Thần ngoại trừ Giang Trừng cùng Lam gia đại khái cũng không quan tâm chuyện khác, đương nhiên một khu rừng nho nhỏ khó có thể nhớ rõ ràng, vậy nên nàng cũng không làm khó, chỉ thản nhiên đáp.

" Cái này ta đi ra túm bừa một gã lang băm cũng biết đó." Giang Trừng không nhịn được trợn mắt nói.

Ôn Tình cũng không vừa, hừ với hắn một tiếng rồi tiếp tục:" Ai bảo ngươi thế? Ngươi đi tìm kẻ khác bắt mạch, việc đầu tiên hắn làm là xem ngươi thành yêu quái mà đánh đuổi đó."

Nàng vừa nói xong liền thấy Lam Hi Thần nhíu mày, mới nhận ra mình ăn nói có phần quá phận, vội xua tay nhận lỗi:" Ách, tại nghe tên Ngụy Vô Tiện kia đùa giỡn người khác nhiều quá nên lỡ miệng, nhị vị thứ lỗi. Ý ta là dù ta đọc nhiều cổ thư, cũng chưa từng gặp trường hợp nam nhân mang thai, vậy nên chỉ có thể đến đâu lo tới đó thôi."

Giang Trừng tiếp xúc với Ôn Tình một thời gian cũng khá thưởng thức tài năng cùng nhân phẩm của nàng, vậy nên đương nhiên không so đo, ngược lại thấy Lam Hi Thần lâm vào trầm tư, liền kéo kéo ống tay y, thản nhiên nói:" Đã nói là chuyện tốt, ngươi đừng cau mày suốt như oán phụ hận đời như vậy, lão tử mới là người mang thai có được không?"

Lam Hi Thần dở khóc dở cười nhìn Giang Trừng, trở ngược tay nắm chặt tay hắn, ngón trỏ theo thói quan miết nhẹ lên mu bàn tay, nhỏ giọng thì thầm:" Ta biết, vất vả ngươi rồi."

Nam tử cùng nữ tử cơ thể hoàn toàn khác nhau, không nói tới quá trình mang thai đã khổ sở muôn phần, chờ tới chín tháng mười ngày, hài tử trong bụng Giang Trừng ra đời bằng cách nào còn chưa rõ, chẳng lẽ chỉ còn cách mổ bụng? Lam Hi Thần vừa nghĩ tới khả năng này, lại sợ lúc đó xảy ra sai sót, đương nhiên lo lắng trong lòng càng dâng cao.

Giang Trừng nhìn thần sắc bất an của Lam Hi Thần, còn định mở miệng nói thêm mấy câu, Ôn Tình ngồi bên đã lên tiếng:" Thật sự ta cũng không dám nói một câu chắc chắn an toàn cho cả Giang tông chủ cùng hài tử. Dù sao Lâm Chi Dục cũng chỉ là truyền thuyết, nếu phát sinh dị trạng sợ rằng ta cũng không có cách khống chế."

" Vậy nên hai vị tông chủ nếu không ngại, hay đi Nam Hải một chuyến đi?"

" Nam Hải? Vì sao?" Cả Lam Hi Thần lẫn Giang Trừng đồng thanh hỏi.

" Sư phụ ta đang ẩn cư ở Nam Hải, y thuật của ta so với nàng chỉ như muối bỏ bể, đối với chuyện nam tử mang thai hẳn nàng cũng sẽ có biện pháp xử lý an toàn hơn so với ta." Ôn Tình chậm rãi nói.

( Hi Trừng P3) Bảo Bảo của chúng taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ