Lam Hi Thần hơi nhíu mày nhìn cơn giông càng lúc càng tới gần phía sau, liền ngự kiếm tới bên cạnh Giang Trừng nói:" Vãn Ngâm, trước tiên tìm một chỗ nghỉ qua đêm đã được không, trời sắp mưa to rồi, vết thương lúc nãy yêu thú để lại trên tay ngươi còn chưa xử lý nữa."
" Không cần, chỉ là một vết xướt thôi, nếu mưa dùng Tỵ Thủy Quyết là được, mai là sinh thần tỷ tỷ, nếu còn nghỉ ngơi sẽ không kịp mất." Giang Trừng nào chịu, kiên quyết đòi đi tiếp, tạm thời vứt cảm giác chóng mặt đang ập tới càng lúc càng dữ dội qua một bên.
Lam Hi Thần đương nhiên nhìn thấy sắc mặt tái xanh của hắn, không nói hai lời đột nhiên vươn tay ra, bế xốc Giang Trừng vào lòng.
" Làm cái gì?!" Cơ thể đột nhiên mất cân bằng, Giang Trừng theo bản năng giãy dụa một chút, nhưng tay lại nắm lấy vạt áo của Lam Hi Thần, đồng thời thu hồi lại Tam Độc, trừng mắt hỏi.
Lam Hi Thần cúi đầu xuống, Giang Trừng nhìn khuôn mặt tuấn mĩ phóng đại trong tầm mắt mình, lập tức rụt cổ lại đề phòng, vừa khó hiểu vừa xấu hổ mắng:" Đã là lúc nào ngươi còn muốn nháo?"
" Ngốc tử, nghĩ đi đâu vậy?" Lam Hi Thần thấy Giang Trừng ngập ngừng tránh né mình lập tức hiểu hắn đang nghĩ gì, hơi cười cười lần nữa cúi đầu áp lên bờ trán nóng hổi của hắn, giọng đầy khẳng định nói:" Ngươi phát sốt rồi, còn muốn giấu ta?"
Giang Trừng lúc này mới hiểu ý đồ của Lam Hi Thần, gò má không khỏi nóng lên vì xấu hổ, kết hợp với cơn sốt từ bao giờ, nóng tới choáng đầu nhưng vẫn mạnh miệng cãi:" Nóng hơn bình thường chút thôi, người tu tiên sao lại bị bệnh được chứ? Ngươi ít coi ta là thứ bình sứ vô dụng đi, thả ta xuống, ta tự ngự kiếm."
Lam Hi Thần nghe vậy càng ôm chặt lấy người kia, một câu cũng không nói nữa, lao nhanh về phía trước. Giang Trừng chớp mắt mất cái, nhìn khuôn mặt không cảm xúc của đạo lữ nhà mình, vươn tay véo nhẹ một cái:" Tức giận rồi?"
"..."
" Không giận, ngươi nghỉ đi, ta đưa ngươi về." Lam Hi Thần bất đắc dĩ trả lời.
Còn tưởng dám giận ta, lão tử liền cấm ngươi vào Liên Hoa Ổ một tháng... không... ba tháng luôn!
Giang Trừng trong lòng âm thầm nghĩ, nhưng cũng không tiếp tục giãy dụa nữa, thật sự an ổn nắm lấy vạt áo người kia, nhắm mắt dưỡng thần.
Chưa được bao lâu, cảm nhận tiếng hít thở đều đều cùng cơ thể trong lòng đã hoàn toàn thả lỏng, Lam Hi Thần mới cúi đầu xuống, quả nhiên Giang Trừng đã mệt mỏi thiếp đi lúc nào rồi.
" Vậy mà còn nói không sao... Rốt cuộc ngươi lúc nào mới biết quý trọng bản thân mình chứ? Cũng không biết sẽ làm ta đau lòng sao?" Lam Hi Thần buồn bực nghĩ, không nhịn được cúi xuống hôn nhẹ lên cánh môi mềm mại của người kia, hơi thở nóng tới đáng sợ không ngừng tỏa ra của Giang Trừng càng khiến y lo lắng không yên.
Đúng lúc này, bầu trời vốn âm u đã tối sầm từ bao giờ, từng hạt mưa dữ dội tuôn xuống nhân gian, tứ phía nhanh chóng trở nên lạnh lẽo ẩm ướt.
Lam Hi Thần đã chuẩn bị tâm lý trước, liền dùng Tỵ Thủy Quyết quanh người Giang Trừng giúp hắn tránh bị ướt, còn bản thân lại mặc kệ cơn mưa xối thẳng lên người mình, nhanh chóng tìm một chỗ trú thân.
BẠN ĐANG ĐỌC
( Hi Trừng P3) Bảo Bảo của chúng ta
FanfictionĐây là phần tiếp của" Trọng sinh ta lại cùng Trạch Vu Quân kết làm đạo lữ" đó, thật sự mà nói tui ko thích sinh tử văn lắm nhưng mà lại muốn cho Lam Đại vs Trừng mụi một bảo bảo, để đứa bé tranh sủng cùng A Lăng ha😂😂😂