Chương 12

560 22 2
                                    

“Bạt Thác công tử, Bạt Thác công tử…”

Vừa tỉnh lại, trên lưng lập tức nảy lên đau đớn. “ Đau quá…” Tên kia thật không phải là người.

“Bạt Thác công tử, ngươi không sao chứ?”

Sao có thể lại không có việc gì … Bị người vạch lên vai hơn vài chục đao, không mất nửa cái mạng đã là vạn hạnh. Y suy yếu nở nụ cười, nghĩ một đằng nhưng trong miệng lại nói một nẻo lời an ủi : “Không có việc gì, miệng vết thương rất nhanh liền sẽ khép lại thôi.”

Tiểu Hồng ngữ khí thở ra, “Vậy là tốt rồi, nghe tin ngươi bị người xấu đâm bị thương, ta đều cũng bị ngươi dọa theo, may mắn thiếu gia cứu ngươi một mạng, còn giúp ngươi băng bó hảo miệng vết thương, ngươi cần phải hảo hảo hướng thiếu gia tạ ơn, nếu không có thiếu gia ngươi sớm đã mất mạng.” Nàng bưng lên chén thuốc, “Mau mau đem thuốc này uống xong, đây cũng là thiếu gia phân phó riêng cho ta ngao, đừng phá hỏng hảo ý của thiếu gia.”

Bạt Thác Thứ Cô trợn to mắt nhìn, nghe thấy những lời thị phi đảo lộn này, thiếu chút nữa tức hộc máu. “Cảm tạ?! Hừ!” Không đem Giang Dục tháo thành tám khối đã là vận may của hắn, nói cảm tạ, không bàn nữa!

“Bạt Thác công tử!”

Cầm lên bát sứ một ngụm uống xong, không để ý tới tức giận của Tiểu Hồng.

Thấy y không mảy may chút nào để ý, Tiểu Hồng cũng chỉ hảo bất đắc dĩ thở dài.

Đột nhiên, nàng nhớ lại điều gì, “Đúng rồi, Thiếu gia muốn ngươi sau khi tỉnh lại đi gặp hắn.”

Bạt Thác Thứ Cô bất vi sở động.

Lúc này Tiểu Hồng cũng nói khó, “Bạt Thác công tử, ta hiểu được bất mãn của công tử, nhưng truyền lời là trách nhiệm của ta, nếu ngươi không đi gặp hắn…” Nàng nắm lấy tay áo y, “ Ta chính là tiện nô, quả nhiên là thỉnh không được Bạt Thác công tử…”

Thấy bộ dáng này của Vương Tiểu Hồng, Bạt Thác Thứ Cô không khỏi khó chịu, “Hảo hảo… Ta đây phải đi, ngươi dạng này làm cho ta cảm thấy thực không chịu được…. Giang Dục hắn ở nơi nào?”

Thấy bộ dáng này của Vương Tiểu Hồng, Bạt Thác Thứ Cô không khỏi khó chịu, “Hảo hảo… Ta đây phải đi, ngươi dạng này làm cho ta cảm thấy thực không chịu được…. Giang Dục hắn ở nơi nào?”

Sau khi uống xong thuốc, ban đầu vết thương đau đến khó có thể nhẫn nhịn, bây giờ chỉ còn mơ hồ phiếm đau, tuy rằng y không chịu thừa nhận, nhưng thuốc canh này thật sự rất  hữu hiệu.

Bất quá, y là tuyệt đối sẽ không cảm tạ Giang Dục, đối với loại này một trận đau đớn, sau đó lại đối tốt với y, xin thứ cho y kẻ bất tài không dám nhận.

Duy nhất có thể làm cho Bạt Thác Thứ Cô đối Giang Dục tồn tại điểm biết ơn , là hắn tự mình giúp y băng bó miệng vết thương, không cho kẻ thứ ba thậm chí là Tiểu Hồng cô nương thấy y đằng sau khắc tự.

Chiết dực đích thanh điểuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ