phiên ngoại 3 (p2)

499 7 1
                                    

Điều gì đến rồi sẽ đến, không cần phải giấu diếm nữa.

Giang Dục thở dài, nắm tay Bạt Thác Mộng, dẫn hắn đến cái đình phải xa ở trong sân.

"Mộng Nhi, nếu thúc thúc là cha ngươi, ngươi có chán ghét không?"

Bạt Thác Mộng liền lắc đầu liên tục :"Không chán ghét, Mộng Nhi thích thúc thúc"

Giang Dục ngồi trên ghế đá trong đình, bế lên Bạt Thác Mộng đặt trên đùi :"Thúc thúc kể ngươi nghe chuyện xưa. Thật lâu rất lâu trước kia, có một nam hài lớn lên thật xinh đẹp bị mang đến nhà cùng người xấu, người xấu hắn thật sự rất xấu xa, bởi vì chán ghét cha của nam hài nên đem oán hận tất cả trả thù trên người nam hài. Cuối cùng, người xấu làm một việc quá phận khiến cho nam hài thương tâm muốn trốn khỏi người xấu, lúc ấy trong bụng nam hài có bảo bảo của người xấu.

Sau khi nam hài rời đi, người xấu bắt đầu nhớ nhung nam hài, người xấu phát hiện mình đã yêu thích nam hài từ lâu, hắn muốn tìm nam hài nhưng lại không đi. 5 năm sau, người xấu cùng nam hài lần nữa tương ngộ, nam hài không thể nào tha thứ được việc làm trước kia của người xấu. Nam hài đã sinh hạ được một bảo bảo đã bốn tuổi, lớn lên thật đáng yêu, rất đáng yêu, cùng nam hài giống như đúc, bảo bảo thực thích người xấu, người xấu cũng thực thích bảo bảo.

Sau đó bởi vì một vài nguyên nhân, người xấu cùng nam hài lại chia lìa lần thứ hai, một năm sau gặp lại, người xấu đã nhận được báo ứng, người xấu mất một chân, mù một mắt, chính là người xấu lại được đến với người trong lòng. Sau đó, nam hài cùng người xấu, còn có cả bảo bảo sống hạnh phúc bên nhau".

Kể hết chuyện xưa, Giang Dục nghỉ mệt, sờ sờ đầu tóc mềm mại của Bạt Thác Mộng.

Giang Dục không mở miệng, để Bạt Thác Mộng an tĩnh suy nghĩ chuyện xưa đó, hắn biết Bạt Thác Mộng thông minh lanh lợi nhất định sẽ đoán được ẩn ý của câu chuyện kia.

Quả nhiên, không bao lâu, Bạt Thác Mộng mở miệng :"Thúc thúc, ngươi là người xấu có đúng hay không?"

"Ừ". Hắn thản nhiên thừa nhận.

"Vậy cha có phải là nam hài? Mộng Nhi là —— bảo bảo?"

Giang Dục vẫn chưa có trả lời, chỉ nói :"Mộng Nhi thật thông minh"

"Vậy nương của Mộng Nhi........là cha sao?"

"Mộng Nhi sẽ để ý, sẽ chán ghét sao? Cha cùng nương của chính mình đều là nam nhân"

Bạt Thác Mộng liều mạng lắc đầu, toàn bộ thân thể quay lại, đối mặt với Giang Dục, gắt gao ôm hắn, dựa vào lòng hắn :"Mới không đâu! Mộng Nhi thích cha, thích thúc thúc, mới sẽ không chán ghét! Mộng Nhi thực vui vẻ, bởi vì Mộng Nhi là hài tử của thúc thúc!"

"Ngươi còn gọi ta là thúc thúc sao? Còn không thay đổi xưng hô" hắn nhéo nhéo cái mũi của Bạt Thác Mộng.

Bạt Thác Mộng che mũi le lưỡi :"Mộng Nhi đã biết, cha ——" hắn ngọt ngào gọi.

Giang Dục buông xuống được tảng đá trong lòng, vuốt sợi tóc Bạt Thác Mộng.

Trong lòng hắn cũng vì những lời này mà ấm áp, kích động ôm lấy Bạt Thác Mộng.

Chiết dực đích thanh điểuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ