Chap 20

5K 435 136
                                    

Vương Nhất Bác lái xe chạy thẳng tới phòng tập vũ đạo của cậu. Vào trong phòng riêng bắt đầu đập phá đồ đạc.

Vu Bân và Quách Thừa đang tập nhảy cùng nhau. Một học viên khác sồng sộc chạy tới, vừa thở dốc vừa nói. "Vương... lão sư... đến... đập... phòng tập..."

Hai người nhìn nhau. Ăn ý chạy thẳng tới phòng tập cuối hành lang. Nơi này chính là phòng tập riêng của Vương Nhất Bác ở trung tâm này.

Từ bên ngoài có thể nghe được tiếng đồ đạc vỡ vụn cùng tiếng gào thét của Vương Nhất Bác. Rõ ràng là phòng cách âm, vậy mà có thể lọt ra được âm thanh lớn như vậy. Chắc hẳn là chuyện không đơn giản rồi.

Vu Bân nắm tay nắm cửa muốn mở ra. Không được. Cửa bị khoá rồi.

"Nhất Bác. Nhất Bác. Mau mở cửa."

Bên trong hoàn toàn không quan tâm. Vương Nhất Bác như chúa sơn lâm bị chọc giận. Tiêu Chiến vậy mà đã có vợ sắp cưới. Đã vậy lại dám tìm đến cậu? Cái gì mà hợp đồng yêu đương? Dám gạt cậu?

Vương Nhất Bác hoàn toàn phát điên rồi. Bị chính những ôn nhu của Tiêu Chiến mấy ngày qua chọc giận.

Quách Thừa nóng nảy đập cửa liên hồi. "Nhất Bác. Vương Nhất Bác. Mở cửa nhanh."

Tất nhiên là gọi không nổi rồi.

Hai người thay phiên nhau gào thét tên Vương Nhất Bác. Nhưng vô dụng.

"Tiêu Chiến. Mau gọi Tiêu Chiến." Vu Bân trong lúc bấn loạn liền nhớ tới Tiêu Chiến. Nếu là người này, chắc chắn có cách dừng Vương Nhất Bác lại.

Quách Thừa nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Nhưng mà... "Làm gì có số?" Mới gặp được hai lần, lần một vì Vương Nhất Bác hành động dã man doạ bọn họ chạy mất. Lần hai thì dẫn hẳn Tiêu Chiến đến cửa hàng của bọn họ mua đồ, nhưng mà Vương Nhất Bác kèm chặt như thế, làm gì có cơ hội mà xin số cơ chứ?

"Gọi Dục Thần."

"A..." Quách Thừa lập tức lấy máy gọi cho Tào Dục Thần.

Tào Dục Thần là quản lí, cũng là người thân cận với Vương Nhất Bác nhất. Chuyện về Tiêu Chiến chắc chắn phải biết.

Đáng thương cho anh trai họ Tào. Chầu trực điện thoại mãi không thấy cuộc gọi nào của Vương Nhất Bác, cứ ngỡ hôm nay được thảnh thơi rồi. Chỉ vừa mới có ý định vào game chơi thì điện thoại lại reo.

Hai chữ Quách Thừa đập vào mắt. Trong lòng tự hỏi không biết thằng nhóc này tìm mình làm gì?

"Alo?"

"Thần ca, cho em số điện thoại của Chiến ca?" Giọng điệu có chút gấp gáp. Không phải. Là rất gấp rồi chứ chút chút gì nữa.

"Chiến ca? Tiêu Chiến?" Không phải chứ? Đến cả Quách Thừa cũng biết Tiêu Chiến? Rốt cuộc là mấy ngày nay đã xảy ra những chuyện gì mà Tào Dục Thần chưa biết vậy?

"Nhất Bác đang phát điên đập đồ ở trung tâm. Em và Bân ca không vào phòng được." Gấp chết rồi mà sao ông anh này hỏi nhiều thế? Có biết tình hình hiện tại đang ở báo động cấp mấy rồi không? Chỉ xin có cái số điện thoại thôi sao lại cực nhọc thế này?

"Bác Chiến" 30 ngày yêu (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ