Chap 13

5K 455 56
                                    

Đồng hồ báo thức reo vang. Tiêu Chiến mở mắt liền thấy bàn tay mình được Vương Nhất Bác nắm gọn. Mặt đối mặt cách nhau chưa đến 10 phân. Thực sự là thử thách đấy.

Ai lại không biết Vương Nhất Bác có khuôn mặt người gặp người thích hoa gặp hoa nở chứ. Lần đó nhìn thấy hình của Vương Nhất Bác trên tạp chí. Đúng là nhìn một lần liền nhớ. Nhan khống như Tiêu Chiến mà nói, khó mà quên được.

Chậm rãi dùng tay còn lại nhẹ nhàng miêu tả từng đường nét trên khuôn mặt của người đang ngủ. Dừng lại nơi khoé môi. Tiêu Chiến giật mình rụt tay lại, nghiêng đầu về hướng khác điều hoà nhịp thở. Anh, vừa mới nãy, có ý nghĩ hôn trộm Vương Nhất Bác?

Càng nghĩ càng xấu hổ, cả khuôn mặt đều hồng rực một màu. Tay bị nắm lấy cũng muốn rút ra. Nhưng đều là rút không ra.

"Nhất Bác." Tiêu Chiến gọi khẽ. Nửa muốn đánh thức cậu. Nửa lại muốn để cậu ngủ thêm chút.

Ai cũng nói giấc ngủ đối với nghệ sĩ là điều xa xỉ. Thấy Vương Nhất Bác ngủ yên như vậy, trong lòng cũng liền ấm áp hơn.

Nhưng Tiêu Chiến nào biết người mà anh nghĩ đang ngủ say ấy. Thực chất là đang giả vờ. Đã nói một đêm này Vương Nhất Bác mất ngủ mà.

Tiêu Chiến nằm yên đến khi kim đồng hồ chỉ đến 8 giờ. Còn nằm nữa là thành heo mất. Cũng không biết Vương Nhất Bác hôm nay có phải đi làm không mà không thấy lấy báo thức.

"Nhất Bác. Dậy đi." Vỗ nhẹ vai Vương Nhất Bác mà gọi.

Nhưng một chút phản ứng cũng chẳng có.

"Nhất Bác. Hơn 8 giờ rồi." Không hề bỏ cuộc. Tiêu Chiến quyết tâm phải gọi được người dậy mới thôi.

"Dậy mau a~ Muộn rồi~"

Vương Nhất Bác khẽ nhíu mày. Tiêu Chiến vui mừng vì tưởng gọi cậu dậy được rồi. Ai mà ngờ, mừng hụt.

Tay dài vươn tới, một phát bắt trọn thỏ con họ Tiêu ôm vào lòng.

Tiêu Chiến giật mình, cả cơ thể đều cứng lại trong vòng tay của Vương Nhất Bác. Mũi cũng đều dán sát lại cần cổ cậu, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ và hương vị chỉ của riêng cậu.

Bệnh chưa chết mà có khi chết vì tim đập nhanh trước. Tiêu Chiến chỉ nghĩ được đến đó. Tiếp theo khi lí trí trở lại lần nữa, lập tức vung tay bật dậy.

Vương Nhất Bác đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong tay. Bị động tác lớn của Tiêu Chiến làm cho bừng tỉnh luôn.

Bốn mắt nhìn nhau đến mấy phút đồng hồ.

"Muộn... muộn rồi..." Mãi mới nói ra được. Nói xong Tiêu Chiến ôm khuôn mặt như gấc chín đỏ chạy thẳng vào phòng tắm.

Vương Nhất Bác bên ngoài cũng bị vẻ đáng yêu của Tiêu Chiến làm cho ngơ ngẩn. Trong đầu đột nhiên nghĩ tới, đè anh xuống, làm cho anh phải xấu hổ đến mức khóc lóc van xin. Khuôn mặt ấy sẽ xinh đẹp đến mức nào.

"Vương Nhất Bác. Mày thực sự điên rồi." Vương Nhất Bác bị chính suy nghĩ ngông cuồng của mình doạ sợ. Ôm đầu tự trách đến tận lúc Tiêu Chiến ra ngoài mới thôi.

"Bác Chiến" 30 ngày yêu (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ