Chap 23

5K 435 92
                                    

Cứ 15 phút lại có bác sĩ tới phòng Tiêu Chiến kiểm tra. Vì vẫn đang trong thời gian theo dõi đặc biệt nên người nhà chỉ có thể chờ đợi bên ngoài.

Mỗi lần bác sĩ bước ra từ phòng Tiêu Chiến, sẽ lập tức bị Vương Nhất Bác lôi kéo hỏi chuyện. Vẫn chỉ có duy nhất một câu "Anh ấy sao rồi?".

Cả buổi không biết đã nói tất cả bao nhiêu lần. Nhưng chưa lần nào nhận được câu trả lời chắc chắn, hay câu trả lời mà Vương Nhất Bác muốn nghe.

Mẹ Tiêu nhìn không nổi cảnh Vương Nhất Bác tự hành hạ mình. Đành phải tìm ông nội Vương nói chuyện, muốn ông tới khuyên Vương Nhất Bác trở về nghỉ.

Ông nội Vương nghe vậy thì thở dài không thôi. "Thằng nhóc đó. Một khi muốn làm chuyện gì, trời sập cũng không hề suy suyển."

"Nhưng nhìn thằng bé đã mệt mỏi lắm rồi." Từ lúc gặp Vương Nhất Bác, một hột cơm cũng chưa ăn, một giọt nước cũng chẳng uống. Dù là thanh niên trẻ khoẻ cũng chịu không nổi.

"Haizz. Được rồi, để ta thử."

Không ôm nhiều hi vọng, ông nội Vương đi tới cạnh Vương Nhất Bác. Khoé mắt liếc thấy Tiêu Chiến, lòng lại nhói đau.

Nhịn lại cảm giác thương tâm trong lòng, ông nội Vương đặt tay lên vai Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng khuyên bảo. "A Bác, ra kia ngồi nghỉ một chút."

"Chiến ca chưa tỉnh." Một cái cũng chẳng nhìn sang ông nội Vương. Cứ như cậu chỉ rời mắt một cái thì Tiêu Chiến có thể biến mất ngay ấy.

"Nếu cứ thế này con sẽ không đợi được đến lúc Tiểu Chiến tỉnh lại đâu." Ông nội Vương thở dài một hơi.

Từ bé Vương Nhất Bác đã là một người rất có chủ kiến. Cái gì đã nói nhất định sẽ cố hết sức làm bằng được mới thôi. Nhưng dù có gặp chuyện gì cũng nhất định không nói với người nhà, cũng sẽ không nhờ ai khác giúp đỡ.

Ông nội Vương thực sự không biết làm sao thể khuyên bảo đứa cháu cứng đầu này.

Lần này, hình như Vương Nhất Bác thực sự động tâm với Tiêu Chiến rồi. Nếu không cũng sẽ chẳng có mặt ở đây.

Vương Nhất Bác một mực giữ im lặng.

Cuối cùng vẫn là ông nội Vương bỏ cuộc. Quay trở về ghế chờ nói chuyện với mẹ Tiêu. Ông vẫn chưa xin lỗi đàng hoàng với mẹ của Tiêu Chiến mà.

"Bác sĩ, anh ấy sao rồi? Đã tốt hơn chưa?"

Vị bác sĩ già vừa rời khỏi phòng liền bị Vương Nhất Bác túm lại.

"Đã qua thời kì nguy hiểm. Người nhà có thể vào thăm rồi. Từng người một." Bác sĩ thông báo kết quả xong thì quay đi, căn dặn y tá hướng dẫn người nhà bệnh nhân.

Vương Nhất Bác khuỵ xuống. Gánh nặng trên vai dường như đã bớt phần nào, cả người đều trở nên vô lực.

Nghe được bác sĩ nói anh bình an rồi, trái tim treo lơ lửng kia cũng trở về lồng ngực. Đầu óc căng thẳng đột nhiên lại trống rỗng.

Mẹ Tiêu vui mừng ôm lấy ba Tiêu. Con trai bọn họ tốt lên rồi, không còn nguy hiểm nữa.

"Em ở đây cùng mọi người chuẩn bị vào thăm A Chiến đi. Anh đi gặp bác sĩ một chút." Nguy hiểm thì qua rồi, nhưng ba Tiêu muốn hỏi kĩ hơn về chuyện này.

"Bác Chiến" 30 ngày yêu (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ