Chương 36

13 1 0
                                    


-Tại phòng làm việc của giám đốc công nghệ thông tin, tập đoàn Vũ Thị-

'Mộc Thi, hết giờ rồi sao em không về đi.'

'Em chờ anh cùng đi mà, hôm nay anh quên là mẹ anh hẹn anh dẫn em về nhà anh ăn cơm tối hả?'

'À, xin lỗi, hôm nay anh có việc đột xuất nên không dẫn em về nhà được rồi. Anh sẽ gọi báo với mẹ anh. Anh xin lỗi nhé.'

'Không sao, để khi khác vậy. Em về nha.'

Thiên An tắt máy tính, gọi cho mẹ báo không về ăn cơm rồi nghe mẹ lằng nhằng một trận nên thân xong lủi thủi mang túi ra lấy xe đạp đạp thẳng tới tiệm chè củ năng và tiệm bánh kem nhỏ gần nhà. Hôm nay là sinh nhật anh, nó đã cố tỏ ra vui vẻ cả ngày trước mặt mọi người rồi, giờ này nó chỉ muốn chui vào một góc mà khóc cho thoả thích. Nó thắp nến ngồi xuống góc phòng hát chúc mừng sinh nhật anh. Một mình nó vừa khóc lóc vừa ăn hết cái bánh kem nhỏ và ly chè củ năng rồi lăn ra nền nhà ngủ luôn vì ngay chính vị trí này khi xưa anh bị chóng mặt và té nằm đó. 6 năm đằng đẵng chờ đợi từ hy vọng đến vô vọng, 6 năm một mình nó vừa khóc vừa hát mừng sinh nhật của anh và của chính nó vào mỗi năm, nó luôn cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mọi người nhưng nó chưa từng quên anh giây phút nào, nhưng có lẽ mỏi mòn quá, thương nhớ quá nên trong lòng nó có sự biến chuyển từ buồn thương nhớ sang mong mỏi sang giận dỗi và sang hận.

-Trước cổng bệnh viện đại học Berlin-

Duy Phong chạy nhanh ra bắt taxi về nhà sau khi từ chối được lời mời từ các đồng nghiệp đi bar mừng sinh nhật anh. Thật lòng anh cũng không muốn về căn chung cư ám ảnh đó, nhưng hôm nay anh chỉ muốn trốn vào một góc để nghĩ về người mình yêu. Anh về tắm thay đồ rồi lặng lẽ lại ngồi trong góc phòng mà không bật đèn.

'Chúc mừng sinh nhật em.'

......

'Để anh lau mặt cho, sinh nhật mà sao nước mắt nước mũi tèm lem vậy hả?'

.......

'Hôm nay sinh nhật em nên anh không ép em, nhưng anh không kìm chế được, anh xin nhé.'

Anh co rúm lại khóc lóc xin tha, nhưng hắn ta lại như hổ đói vật anh ra nền nhà mà thoả mãn cho đến khi hết vỉ Viagra và anh nằm im lìm trong vòng tay hắn. Xong xuôi hắn đỡ anh lên giường, hôn lên tất cả những vết bầm trên người anh rồi ôm anh ngủ cho đến sáng.

'Phong, em đi làm nổi không mà thay đồ vậy?'

.......

'Anh biết em đang giận anh, em rất ghét anh. Nhưng mà anh yêu em.'

Anh không nói gì mà chỉ lặng lẽ mặc áo khoác, mang giày để ra khỏi nhà đến bệnh viện. Cả người còn đau ê ẩm nhưng anh vẫn cố đi làm vì không muốn nằm ở nhà nghĩ ngợi linh tinh. Trước khi rời khỏi nhà anh liếc thấy giáo sư Huy vừa mặc áo vừa ôm ngực nhăn nhó mấy lần nên anh lấy lọ thuốc đau thắt ngực và ly nước để trước mặt ông ta rồi mới rời khỏi.

Vào giờ nghỉ buổi trưa, anh chỉ cố uống hộp sữa rồi uống thuốc giảm đau chứ không đi ăn vì toàn thân đau buốt. Đang định úp mặt xuống bàn ngủ một chút thì một đồng nghiệp lao vào phòng anh thở hổn hển la lớn:

"Phong, Phong, Duy Phong, sein Freund, Professor Phung Huy, ist tot (Phong, Duy Phong, bạn của anh- giáo sư Phùng Huy chết rồi)".

" Was ist los? (Sao vậy?)"

"Er hatte einen Herzinfarkt, dies ist der Schließfachschlüssel, den er für Sie hinterlassen hat (Ông ấy bị nhồi máu cơ tim, đây là chìa khoá tủ của ông ấy để lại cho anh nè)".

Duy Phong nhận chìa khoá tủ rồi theo chân bác sĩ Fillip chạy xuống nhà xác nhìn mặt giáo sư lần cuối, anh vuốt mắt cho giáo sư thì thầm "Thầy ngủ đi, Thầy đã mệt rồi. Em xin lỗi thầy". Anh nhanh chóng đi mở tủ cá nhân của thầy, bên trong có hộ chiếu của anh, 2 thẻ ngân hàng của Đức mang tên anh, 2 sổ tài khoản tiết kiệm ở ngân hàng Thuỵ sĩ cũng mang tên anh và 1 tờ giấy nhỏ "Duy Phong, khi em mở tủ này thì có nghĩa là em được tự do rồi đó. Anh xin lỗi, và anh yêu em!!! Phùng Huy."

Duy Phong ôm mặt khóc, anh khóc cho một người luôn sống đau khổ vì yêu anh mù quáng, anh khóc cho anh 6 năm dài đau khổ nơi xứ người, và khóc cho người anh yêu nơi quê nhà. Fillip hứa với anh sẽ lo chu tất việc hoả thiêu thi thể của thầy anh và gửi về cho người thân, rồi anh nhanh chóng đưa đơn thôi việc và book vé trở về quê nhà ngay vì không thể đợi thêm được phút giây nào nữa.

-Xe vừa dừng trước cổng tập đoàn Vũ Thị-

'Phong, mai tao đưa mày đến đây gặp Thiên An cũng được mà, về chỗ tao nghỉ tí đi, tao thấy mày mệt sắp xỉu rồi kìa.'

'Tao không sao đâu, mày đậu xe ở đây chờ tao chút đi, tao lên nhìn Thiên An một xíu rồi ra liền.'

Lâm cao lắc đầu chịu thua anh bạn lớp trưởng cứng đầu, cứng cổ. Anh theo chỉ dẫn của Lâm đi lên phòng làm việc của trưởng phòng công nghệ thông tin. Đang định gõ cửa phòng thì anh thấy có cô gái xinh đẹp mang tập hồ sơ đi vào phòng. Anh vội dùng mũi giày chắn ngay cửa để nhìn vào trong, Thiên An của anh ăn mặc rất đơn giản chỉ áo sơ mi trắng và quần âu xám nhưng vô cùng đẹp trai. Vừa định bước vào gọi người yêu thì đập vào mắt anh là cảnh tượng cô gái xinh đẹp hôn lên má trưởng phòng trong khi trưởng phòng thì cười rất tươi. Anh rụt chân lại và lẳng lặng quay ra xe của Lâm cao đang đợi. Vừa chạm vào cửa xe định mở thì Duy Phong ngất xỉu luôn báo hại Lâm cao một phen hoảng hốt.


HĐUƯ phần 2 ( Chén canh Mạnh Bà)- Đam mỹWhere stories live. Discover now