Chương 2: Xuyên không

2.2K 224 3
                                    

   
     Tiêu Chiến không biết hiện mình đang ở đâu. Chỉ cảm nhận được có một chút sự đau nhức ở đâu đó. Tiêu Chiến không tin mình còn sống...

  - A,mùi hương thật dễ chịu. Thật thơm,nó ở đâu vậy???

Trong bóng tối mà cậu còn ngửi được mùi hương đó,cảm nhận cơ thể đau nhức đến lạ thường. Chả nhẽ ông trời lại biến cậu thành quỷ đấy à??? Cậu ăn ở rất tốt cơ mà.

     Bỗng từ đằng xa xuất hiện ánh sáng, Tiêu Chiến che mắt nhìn nó,chạy gần đến ánh sáng đó. Càng chạy nó càng sáng hơn, Tiêu Chiến không nhìn thấy gì. Cậu chỉ cúi mặt và chạy bất chấp. Còn chả biết ánh sáng đó đưa cậu đi đâu nữa.

    Đôi mắt dần dần mở ra, Tiêu Chiến nhẹ nhàng mở to mắt hết cỡ, đập vào mắt cậu là trần nhà màu nâu sẫm,thật giống như phong cách thời xưa.

   Tiêu Chiến khẽ cựa quậy thân mình. Cảm giác đau nhức y hệt trong giấc mơ. Cả đôi chân cậu nhũn ra, cơ thể này thật đáng thương biết bao.

   Cậu quay nhẹ đầu mình nhìn kĩ xung quanh,giật mình khi nhận ra đây là một nơi kì lạ. Tiêu Chiến nheo mắt nhìn kĩ, vẫn là tự mình chịu đựng mà đứng dậy. Cả cơ thể rã rời ra, đau đến nỗi cậu phải kêu lên mấy tiếng.

   Rời khỏi giường có ý định tiến tới cánh cửa mở phía trước. Nào ngờ nó lại tự mở, một nữ nhân gương mặt ưa nhìn bước vào. Quần áo cứ như cổ trang vậy,trên tay nàng  còn có chậu nước và khăn lau. Khi nàng nhìn cậu, ánh mắt thập phần mừng rỡ, vội hét lên.

    - Nương nương, người cuối cùng cũng tỉnh!!!

"-Nương nương???"

Nàng ấy vừa gọi cậu là gì???

   Tiêu Chiến nhìn xuống cơ thể mình,là ngực lép. Là bộ quần áo của con trai, vì sao lại gọi cậu là Nương nương.Đây là ở đoàn phim nào à ??? Nhưng cậu đâu phải diễn viên.....Xuyên không?

  - Cô...! - Tiêu Chiến có ý định tiến tới hỏi, cơ thể lại truyền đến cảm giác đau nhức mà nhăn mày không nói nữa. Nữ nhân nhìn thấy biểu cảm trên mặt cậu liền để chậu nước xuống đất, vội vàng chạy đến.

  - Nương nương, người đừng cố quá,vừa mới tỉnh dậy, chắc là đau lắm. Để A Tinh cho người uống thuốc.

  - Cô là ai? Đây là đâu? Tôi tại sao lại ở nơi này! - Tiêu Chiến không để ý đến lời nói của nữ nhân, mở to đôi mắt nhìn.

- Nương nương! Người không nhớ em sao? Em là A Tinh, người luôn bên cạnh Nương nương bấy lâu nay đây!!!

    Nữ nhân ngạc nhiên nhìn cậu, vội vàng nắm lấy tay Tiêu Chiến hỏi. Không thể kiềm chế được nước mắt mà rơi.

  - A....Đừng khóc.......

  Tiêu Chiến lần đầu tiên làm cho con gái khóc, mình là con trai cảm thấy có lỗi. Lúng túng không biết làm thế nào. Thế nhưng vẫn gan dạ nói.

  - Hừ! Mắt cô có bị làm sao không. Ta là nam tử,Làm sao lại có cái tiếng Nương nương ở đây. Với lại, đây là lần đầu tiên ta gặp nhau. Mĩ nhân, cô không phải nhận nhầm người rồi đấy chứ?

   Nữ nhân nghe cậu nói vậy ngừng khóc,mặt lại trở nên hốt hoàng.

- Nương nương, làm sao em nhận nhầm người được. Người là hoàng hậu của triều đại Vương này,người...mất trí nhớ sao?

  Cái gì? Triều đại Vương???

Tiêu Chiến đơ người, mắt mở lớn.

  Triều đại nổi tiếng trong thời Đại Trung sao??Cậu chả nhẽ đã thực sự xuyên không.

- Nương nương, nương nương...

   Thấy cậu đơ mình như vậy. A Tinh cố gắng lay lay người cậu. Tiêu Chiến vẫn không chuyển động. Tình hình nguy cấp, nữ nhân vội vàng chạy đi gọi thái y.

  - Hoàng hậu không sao.Cần phải chăm sóc chu đáo. Chắc là mất trí nhớ thật rồi, A Tinh, ra đây ta đưa thuốc...

   Thái y vừa bắt mạch cho cậu vừa nói,xong lại quay sang khuyên bảo A Tinh. Tiêu Chiến chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra. Ừ thì cứ cho như cậu xuyên không đi,về một triều đại nào đó,..Đã thế còn làm hoàng hậu, mà thân lại là nam nhân. Hay thật!!! Theo như kiến thức mà cậu đã học lịch sử trong ba ngày đầu không thể cúp tiết là về triều đại Vương này.

  Triều đại Vương này là triều đại nổi tiếng nhất trong lịch sử. Đứng đầu là vua Vương Nhất Bác,có công bảo vệ đất nước vô cùng to lớn. Được người người sủng ái cho đến tận sau này,chỉ có điều quyển sách về lịch sử nào cũng không có ảnh của vua.Cứ như kiểu là một gương mặt quý hiếm không thể nhìn được. có lẽ nào vua xấu quá không?

       Nói chung ấy là nghe kể tên vua này công nhận tài giỏi, triều đại này hưng thịnh cũng nhờ hắn. Chỉ có điều bà giáo viên kia là người nghiện cổ trang, suốt ngày lên lớp kể chuyện trong cung. Vì vậy đây là lý do cậu ghét.

      Thế nhưng tại sao triều đại Vương lại có hoàng hậu là nam nhân. Tiêu Chiến chưa bao giờ nghe kể tới, con cháu của tên vua này vẫn rất bình thường, còn có đến tận 3 người con do hoàng hậu sinh ra. Nghe mà đã thấy đau .Cậu càng nghĩ càng đau đầu.

  - Nương nương, người đã mấy ngày nay chưa ăn gì! để em đi nấu đồ ăn.

  

    A Tinh nhẹ nhàng nói, còn cẩn thận đắp chăn cho cậu. Tiêu Chiến nắm bắt cơ hội, ánh mắt có phần đe dọa nhìn A Tinh.

  - Cô tên gì!!?

  - Người cứ gọi em là A Tinh được rồi ạ!!!

  -Ừm...cho tôi hỏi 1 chút, tại sao tỉnh dậy tôi lại đau hết cả người như vậy?

  Tiêu Chiến băn khoăn nắm lấy tay A Tinh, ý định đầu tiên là cậu phải tìm hiểu về cơ thể này, thân phận mà cậu xuyên không đã. Có thể cậu sẽ sống rất lâu ở đây.

     A Tinh nghe cậu nói mà hoảng sợ, lại thút thít mếu máo sắp bật khóc. Tiêu Chiến tưởng làm con gái người ta sợ hãi, liền vội buông tay ra. Ai ngờ đâu A Tinh lại nắm chặt tay cậu lại.

     - Nương nương,..người thật đáng thương!!!!

------------------------------------------------------------------------------

End chap 2

[Bác Chiến] Hoàng thượng đáng ghét, tôi thích anh mất rồi!!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ