Tiêu Chiến tìm đến một quan bar lớn, anh nói chủ quán tìm cho mình một xử nam sạch sẽ, sau đó chuẩn bị cho anh một phòng vip. Vừa ngồi uống rượu anh vừa nghĩ lại toàn bộ sự việc. Ông trời quả thật biết trêu người, quanh đi quẩn lại vẫn để anh gặp được người đã sinh con cho mình, không những thế còn là một nam nhân xinh đẹp.
Việc trêu đùa các nam nhân không phải là Tiêu Chiến chưa từng làm, nhưng cũng chỉ giới hạn ở một mức độ là ôm và sờ soạn một chút mà thôi, đến hôn cũng chưa từng làm qua.
Nhưng trưa nay khi nghĩ đến dáng vẻ của Nhất Bác thì anh liền có phản ứng. Tiêu Chiến nghĩ chỉ vì bắt gặp Hải Khoan và Trác Thành đang làm chuyện đó nên cơ thể mới nhạy cảm như vậy, để chứng thực chuyện này anh cần phải thử qua trước.
Tại nhà hàng sang trọng, một bàn sáu người lại ăn uống đến vui vẻ. Không bị ánh nhìn hoài nghi của Tiêu Chiến găm lên người, Nhất Bác cảm thấy thật thoải mái. Cậu ngồi ở giữa Bánh Bao và Tiểu Lam, quay trái quay phải để đút thức ăn cho hai đứa nhỏ. Nhiều lúc thấy Nhất Bác chăm chú quan sát Tiểu Lam hơn mình, Bánh Bao không vui liền kéo cánh tay của cậu.
"Bánh Bao, con có muốn chú ấy làm baba của con không?"
Câu nói đùa của Trác Thành làm Nhất Bác giật mình, cậu chau mày nhìn Y.
"Thành ca, đừng nói đùa như vậy"
"Dạ được, baba"
Bánh Bao cười híp hết cả hai mắt, cậu bé đáng yêu chẳng suy nghĩ gì liền gọi Nhất Bác hai tiếng baba. Trác Thành với Hải Khoan cười lớn, không ngờ Bánh Bao lại dễ bị dụ như vậy đấy. Nhất Bác cũng bật cười, đứa nhỏ này quá đáng yêu rồi.
Tiểu Lam kéo tay áo của Nhất Bác, "Baba, Tiểu Lam muốn đi vệ sinh"
Lấy khăn giấy lau miệng cho Tiểu Lam, Nhất Bác đang muốn bế cô bé đi thì lại bị Bánh Bao kéo lại
"Baba, Bánh Bao cũng muốn đi".
Nhất Bác khó xử nhìn hai đứa nhỏ, cậu cũng muốn bế cả hai đứa bé nhưng sức khoẻ của cậu thật không gắng trụ được. Cuối cùng Trác Thành phải đứng lên bế lấy Tiểu Lam để cho Nhất Bác bế Bánh bao, hai đứa nhỏ suốt dọc đường đi cứ cười khúc khích với nhau không ngừng.
Tiêu Chiến nằm trên giường nhìn nam nhân hoàn mỹ trần trụi đang khẩu giao cho mình, anh lên tiếng khen ngợi
"Kĩ thuật đúng là không tồi"
Trong đầu anh lại hiện ra hình ảnh của Nhất Bác, nhớ lại cảnh tượng chiều nay Bánh Bao đút kẹo cho cậu ăn. Bàn tay nhỏ xíu nắm chặt viên kẹo socola khiến nó bị chảy, Nhất Bác không ngại hé miệng nhận lấy viên kẹo trong tay cậu bé. Thấy ở hai đầu ngón tay bị dính kẹo Nhất Bác liền ngậm nó vào trong miệng rồi mút một cái khiến Bánh bao cười khanh khách, bé con vì vậy cứ thích cho ngón tay vào miệng để Nhất Bác cắn.
"Gr...."
Tiêu Chiến cắn chặt răng, gầm nhẹ một tiếng rồi bắn thẳng vào trong miệng của nam nhân ngồi phía dưới. Thấy người kia đang muốn leo lên người mình, Tiêu Chiến lạnh nhạt nói
"Đủ rồi"
Anh cầm chiếc ví trên bàn, rút ra một xấp tiền mặt đưa cho người nam nhân kia. Trên mặt mỹ nam nhân đầy vẻ tiếc nuối, nhưng cuối cùng đành phải miễn cưỡng mặc quần áo rời đi. Cứ nghĩ lần đầu tiên của mình sẽ được trải qua với một tổng tài trẻ tuổi lại còn đẹp trai, ai ngờ còn chưa đi được nửa đoạn đường đã phải quay về.
BẠN ĐANG ĐỌC
Đẻ Mướn
Fanfiction- Đây là fic sinh tử văn nhé mọi người. Nếu ai không ưa thể loại này thì có thể né ra nhé, đừng nói lời cay đắng =)) - Mình viết về chiến bác, chiến sơn vi vương ạ.