Hạ Tuế Thiên 2014 - Ảo Cảnh

226 3 0
                                    

Tôi đã mất một thời gian dài để tìm một nơi tuyệt đối yên tĩnh.

Cửa tiệm của tôi thì không được rồi, mặc dù cho đến bây giờ tuy khách đến vẫn chẳng được mấy người, nhưng chung quy lại thì một ngày cũng có tới mấy lần bị quấy rầy, chưa kể là Vương Minh đi vào hỏi chuyện, hay là lại có người làm nào ghé đến hỏi han này nọ. Nhà tôi cũng không được, âm thanh xe cộ từ lầu dưới sẽ ảnh hưởng tới thứ mà tôi đang xem xét.

Về sau, tôi tìm được một trạm biến áp nhỏ đã bị bỏ hoang ở khu vực núi Bảo Thạch gần vùng Hoàng Long. Trạm biến áp này ở trên đỉnh núi, còn có một con đường đất nhỏ dẫn lên đó, bởi vì đã bỏ hoang rất lâu rồi nên con đường này cũng đã mọc đầy cỏ dại. Nếu như không phải là loại người cố chấp như tôi đây thì chắc khó mà tìm được nơi này.

Phong cảnh trên đỉnh núi rất đẹp, nhìn xuống có thể thấy thấy được toàn bộ Tây Hồ và khuôn viên đại học Ngọc Tuyền. Khi mùa xuân đến, có cơn  gió dễ chịu thổi tới, anh sẽ cảm thấy tất cả mọi chuyện cứ như vậy thì thật là tuyệt vời. Nếu như sương mù có thể nhạt đi một chút, sẽ càng nhìn rõ ánh mặt trời ấm áp, như vậy tâm tình của con người ta cũng sẽ lập tức tốt lên.

Tôi không thể mua được căn phòng nhỏ bị bỏ hoang này, nhưng tôi có thể mượn nó dùng tạm. Tôi chuyển một cái ghế gấp Ikea đến đây, đặt nó ở trước một khung cửa sổ có ánh mặt trời chiếu tới, thêm một cái chăn nhỏ, và một rổ đồ uống có ga.

Uống quá nhiều loại đồ uống này sẽ khiến tôi mắc bệnh loãng xương, nhưng có vẻ như chỉ có thứ thức uống này mới có thể làm dịu đi nỗi thống khổ về sau của tôi.

Tôi khóa chặt cổng sắt ở lối vào lại bằng dây xích sắt to bằng hai ngón tay. Tôi không sợ có người lại dám trèo vào đây, bản thân những bức tường ở nơi này đều đã mọc đầy cỏ dại, trong cỏ dại lại toàn là mảnh thủy tinh sắc nhọn, bên trong còn cuốn cả dây thép gai đã rỉ sét nữa.

Những thứ đó tôi cũng đem theo người. Hắc Hạt Tử nói phần lớn thông tin đều là ảo giác, giống hệt như một loại nấm Vân Nam nào đó, độc tố của sinh vật này có thể tạo ra ảo giác rất mạnh. Thông tin bên trong nó có thật sự tồn tại hay không thì còn tùy thuộc vào sự sắp xếp từng phần trong não tôi, không có cách nào có thể xác thực được. Chỉ có người có sức kháng cự được lại đối với loại độc tố kia, không ngừng thử nghiệm, thì mới có thể kiểm nghiệm được tác dụng của nó.

Tôi thường đến căn phòng nhỏ này vào lúc một giờ chiều, ngửi mùi nấm mốc ở đây, đợi đến khi mặt trời đã sưởi cho tôi ấm lên, tôi mới lấy một cái ống nghiệm nhỏ chứa dịch thể ra, rồi nhỏ vào lỗ mũi mình.

Lúc đầu chính là cảm giác đau đớn như thiêu như đốt ở trong khoang mũi, tôi bắt đầu chảy máu mũi, tiếp đó là tê dại từ trong mũi lan ra đến cả khuôn mặt, lan đến tận trong não của tôi, cổ cũng bắt đầu tê liệt, sau đó cảm giác trên cơ thể bắt đầu biến mất, trong đầu tôi bắt đầu xuất hiện đủ các loại cảnh tượng.

“Các vị hảo hán, thôn trang phía trước là chỗ của Hắc Di tộc. Mấy người tất ma* kia sống ở phía sau sơn trại được bao quanh bởi tộc Hắc Di, đó là một cái thung lũng xung quanh đều đã được quây lại, lối vào duy nhất cũng đã hàng rào của tộc Hắc Di chặn lại. Muốn gặp được mấy người tất ma đó, chỉ e là chúng ta phải chiếm được lòng tin của những người đứng đầu trong tộc Hắc Di.” Trước mặt tôi có một người đang nói.

Đạo Mộ Bút Ký - Ngoại TruyệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ