Hạ Tuế Thiên 2016

65 2 0
                                    

Chương 7. Năm mới

Chúng tôi đang ở sau núi, đứng bên rừng thông nhìn về phía rặng núi trùng điệp nối tiếp nhau phía xa xa. Tôi thầm cảm khái, nơi đây là Phúc Kiến, thật không ngờ mình lại một lần nữa trong tâm trạng thế này mà quan sát hướng đi của mạch núi mạch nước.

Vùng trung tâm Phúc Kiến núi non trùng trùng điệp điệp, tục ngữ nói “tám rặng núi, một dòng sông, một mảnh ruộng con”(*), từ địa hình Phúc Kiến có thể thấy, trước mắt chúng tôi chỉ toàn là những dãy núi vắt ngang ngút tầm mắt. Những dãy núi này không quá cao không quá thấp, nhưng hình dáng tương tự nhau, rất khó để phân biệt. Không những nhiều đồi núi, ở Phúc Kiến hệ thống sông ngòi cũng hết sức chằng chịt. Đa phần hệ thống sông ngòi của toàn tỉnh Phúc Kiến đều bắt nguồn từ vùng trung tâm này. Hệ thống sông ngòi, hệ thống long mạch và phong thủy Trung Quốc có mối liên quan chặt chẽ với nhau, nhưng ở Phúc Kiến, sông ngòi thường bắt nguồn từ chính vùng đồi núi của tỉnh, sau đó đổ thẳng ra biển, tự hình thành một nhánh phong thủy. Tôi tra tài liệu trên mạng, tự điển “Thuyết văn giải tự” của Hứa Thận thời Hán có viết: “Mân, Đông Nam Việt, xà chủng.” tức nghĩa là người Mân là bộ tộc thờ rắn; thời cổ ở đây có những sáu bộ lạc thờ rắn. Tôi khá là có hứng thú với chuyện này, nhưng trong đó không hề nhắc đến loài cá kỳ lạ nào cả.

(*) nghĩa là ở Phúc Kiến có đến tám phần là đồi núi, một phần là sông ngòi, còn một phần là ruộng vườn.

Mà giờ này kể có rắn thì cũng chết rét hết cả.

Tôi châm điếu thuốc, rùng mình một cái: “Khởi công đi.”

Bàn Tử rút cái khoan đá ra, đeo găng tay bảo hộ lao động vào, nhìn về phía cánh rừng phía sau. Rừng thông ở đây toàn là loại thông đuôi ngựa, vùng núi xung quanh thì toàn những bụi cây những khu rừng con con. Thông đuôi ngựa rất phát triển, xem ra cũng phải hơn mười hai năm rồi. Thông do con người trồng.

Mười hai năm trước có người trồng rừng ở đây, thật phi logic, bởi nơi này cách thôn làng quá gần, mộ cổ bên dưới khu rừng nhất định là có đá tảng chặn, phải cho pháo nổ tung đã. Mà trực tiếp nổ pháo ở ngay sau núi, thế nào cũng bị gô cổ lại đánh chết tươi. Từ hơn mười năm trước đã bắt đầu trồng rừng để che đậy hành vi sau này, đây không phải hạng trộm cắp xoàng xĩnh đâu.

Không có đồ nghề trang bị gì hết, Bàn Tử chỉ dựa vào mỗi cái khoan đá cùi bắp. Cũng may nhờ cánh rừng che khuất, chúng tôi làm mà chả lo ngại cái gì. Chả mấy chốc, Bàn Tử tìm được chỗ rồi, đào mấy nhát xẻng xuống dưới, bổ vỡ lớp đất giả bọc bên ngoài, cái hang trộm liền lộ ngay ra ngoài.

Tôi hít sâu một hơi. Hang này lâu rồi, một cái hang trộm từ nhiều năm trước, chắc chắn bên trong trống rỗng. Đến công đoạn bẩn thỉu nhất, tôi với Bàn Tử và Muộn Du Bình xòe tay ra oẳn tù tì, Bàn Tử thua.

Anh ta chửi thề, cởi áo khoác, cầm bật lửa chui xuống hang trộm. Tôi định đọ nắm đấm với Muộn Du Bình một chút cho nó ăn ý(*). Muộn Du Bình nhìn nắm đấm của tôi, lại nhìn tôi, không hiểu sao tôi còn muốn tiếp tục phân thắng bại nữa, bèn chậm rãi mở bàn tay ra lá.

(*) hành động 2 bạn đồng đội chạm 2 nắm tay vào nhau sau khi chiến thắng cái gì đó ấy -3-

Bàn Tử xuống dưới mở quan tài, từ dưới đó chửi vọng lên lũ đồng đội ăn ở mất nết. Tôi bèn thảy cà mèn cơm xuống đó, rồi lại dùng dây thừng kéo lên. Toàn bộ bầu không khí lập tức tràn ngập một mùi tanh tưởi không tài nào chịu nổi. Tôi che miệng, nhìn cái cà mèn nắp đậy lỏng lẻo, bên trong có một đống nước nhầy màu vàng đang rỉ rỉ ra ngoài. Long quan-kun đang ở trong đó. Nhưng tôi chả có hứng thú mở ra xem tí nào.

Đạo Mộ Bút Ký - Ngoại TruyệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ