Hạ tuế thiên 2013

41 3 0
                                    

Chương 28: Con mồi

Chú Ba lôi tôi thụp xuống chỗ sáng của tường sân, ba người ngồi dựa vào tường, tôi vẫn còn chưa hiểu đây là chuyện gì.
Rõ ràng là chú Ba và chú Hai đã có kế hoạch khác, mục đích của bọn họ đi ra đây không phải là để trộm gia phả. Đương nhiên tôi không biết ý định của bọn họ, nhìn tình thế này rõ ràng là một kiểu mai phục. Tôi ngưng thần tĩnh khí, phối hợp với bọn họ.
Đây là nửa đêm trong tiết trời đông, tuy rằng thời tiết chưa tới mức lạnh cóng nhất, nhưng sau một trận mưa mà phải ra ngoài vào ban đêm, thật sự đó là một chuyện cực kỳ tra tấn con người ta, hàm răng tôi rất nhanh liền đông cứng lại, cả người co quắp, nghĩ tới nhiệt độ cơ thể mình đang theo cổ áo mà bị gió cuốn đi.
Chờ như thế cho tới sau nửa đêm, tôi gần như đã đông cứng hoàn toàn tới tê rần đi, bỗng chúng tôi chợt nghe thấy trong sân có động, chú Ba và chú Hai như ngồi vào vị trí, thanh âm vừa vang lên liền giật mình, rõ ràng là cũng bị lạnh quá, chúng tôi chậm rãi đứng lên, từ từ qua tường sân mà vào, liền thấy tảng đá đè lên miệng chum đột nhiên động đậy.
Mở mắt ra, thần kinh mới làm việc trôi chảy được, nhìn kỹ lại liền phát hiện không phải là tảng đá kia động mà là miệng chum bị người ta đẩy lên. Tiếp theo, tảng đá lăn sang một bên, miệng chum hé ra một khe hở, một người từ trong chum bò ra, nhìn xung quanh sau đó đi vào trong nhà.
“Hóa ra là ở đây!”. Chú Hai nhẹ giọng nói.
“Đi!”. Chú Ba vung tay lên, đứng dậy: “thằng cháu quỷ này đã hiện hình.”
Tôi theo đuôi, bất đắc dĩ chân đã bị đông cứng, lập cập hai cái mới đuổi kịp.
Vừa đi, chú Ba vừa châm thuốc, xem ra rất thản nhiên, đi qua chỗ chất đống tạp vật, chú kéo từ trong ra một cái túi, không biết chú giấu nó từ lúc nào, trong túi là khẩu súng săn buổi sáng, răng rắc lên đạn.
“Ai vậy?”. Tôi hỏi.
“Là lệ quỷ chứ ai 😀 “. Chú Hai cười nhạt.
“Là người đúng không?”
“Trong trời đất này, con người còn ác hơn quỷ.”. Chú Hai đáp. Đang nói bỗng trong phòng truyền lên tiếng hét thảm, lòng tôi liền trở nên bất an: “Cha cháu còn trên lầu!”. Nói rồi tôi lao lên.
Chú Hai liền ngăn cản tôi, bảo: “Yên tâm, đã có chuẩn bị rồi.”. Chú Ba phá cửa bước vào, chúng tôi nhanh chóng lên lầu hai, thấy cửa phòng lão cha đã mở, bên trong một mảnh hỗn độn, một người bị một người cao to bẻ oặt trên mặt đất, miệng kêu quang quác.
“Đại Khuê, kéo hắn lên xem.”. Chú Ba nói, người vạm vỡ kia lập tức vặn chặt hai tay, kéo nửa người kẻ kia từ dưới sàn lên, sau đó chặn ở cổ hắn.
Tôi liền thấy kia là khuôn mặt mấy ngày nay đều nhìn tới, Tào Nhị Đao Tử!
“Quả nhiên là mày, con mẹ nó!”. Chú Ba nhếch miệng cười âm hiểm: “cũng coi như là bị lão tử bắt rồi.”
Tào Nhị Đao Tử vẻ mặt kinh ngạc, rõ ràng là không hiểu được có chuyện gì xảy ra, tôi tìm không thấy lão cha đâu liền sốt ruột, hỏi: “Cha cháu đâu?”
“Ở trong từ đường chuẩn bị rồi.”. Chú Hai đáp. Quay đầu lại hỏi Đại Khuê, “ngươi có lấy được gì không?”
“Lấy được hết ở đây.”. Đại Khuê gật đầu: “người này xuống tay rất tàn nhẫn, thiếu chút nữa thì ông ấy đã chết rồi.”
Chú Ba ngồi xuống, trước mặt Tào Nhị Đao Tử, nói: “Con mẹ nó mày không nghĩ tới sao.”
“Chó má! Mày không phải đang ở trong nhà của của lão bác già gặp người của tao sao?”. Tào Nhị Đao Tử kinh ngạc nói.
“Mắt nào của mày thấy tao gặp chúng chứ?”. Chú Ba đáp.
Tôi nghe đoạn đối thoại mà chả hiểu gì, vừa lúc Tào Nhị Đao Tử cũng bị kéo đi, tôi liền hỏi chú Hai đây rốt cuộc là chuyện gì. Chú Hai cười ha hả, đáp: “Chú chẳng đã nói với mày rồi sao, chú không tin quỷ thần gì cả, trên đời này, chỉ có lòng người là đáng sợ nhất thôi.”

Đạo Mộ Bút Ký - Ngoại TruyệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ