Chương 19. Cần tre và cốt thép
Bàn Tử và Muộn Du Bình lục lọi ba lô trang bị, lấy xẻng Lạc Dương ra, chúng tôi mỗi người lại lắp năm đoạn ống xoắn. Gần đây thị trường toàn loại gậy chế tạo bằng sợi các-bon, chúng tôi phải đặc biệt tìm đến công xưởng sản xuất cần câu để đặt hàng. Đặc biệt nhẹ luôn. Bàn Tử dựng thẳng đầu xẻng, bắt đầu gõ xuống nền muối. Nền muối rạn nứt, nhưng bên trong rất cứng chắc, cứng hơn tưởng tượng của chúng tôi rất nhiều. Bởi vì sau khi muối kết thành khối, thành phần bên trong toàn là tinh thể cả, đầu xẻng không thể đâm sâu vào trong được như đâm vào bùn đất. Cứ mỗi lần đập xuống, bề mặt nền muối lại nứt ra. Cứ bể vỡ từng khối từng khối một.
Tôi mấp máy đôi môi đã biến thành hai miếng lạp xưởng ướp muối, hỏi Bàn Tử: “Còn nhớ hồi trên núi tuyết, tụi mình từng dùng lò làm tan hang động băng không?”
Bàn Tử thở hắt ra một cái, tuổi lớn rồi, rất dễ bị hụt hơi, trong gió lớn lại càng khó thở hơn. Anh ta bày bếp rượu cồn ra, “Hòa tan được muối không? Mẹ kiếp, đừng có để tụi mình chết ngắc ở đây đấy nhé, vài phút sau lại biến thành chân giò hun khói.”
Đang nói, ông lão bên cạnh cũng bày biện trang bị của mình ra, ông ta rút từ trong ba lô trang bị ra hai cái ống thép nom rất giống xẻng Lạc Dương, một đầu có gắn mũi khoan, một đầu gắn với cần gạt, đây là dùi băng cầm tay dùng để câu cá trên băng. Một mình ông lão ngồi thu lu cách chúng tôi ba bốn mét, bắt đầu đào lỗ trên nền đất.
Bàn Tử ra hiệu với tôi, ý là bảo tôi nhìn người ta mà xem, kia mới gọi là chuyên nghiệp đấy.
Tôi biết độ cứng của muối, chúng tôi giẫm lên mặt đất rất ổn định, chứng tỏ, nếu bên dưới trống rỗng, thì tầng muối này phải rất dày, mà mũi khoan của ông lão lại không đủ dài. Thế là tôi nhìn thấy ông lão bắt đầu ung dung khoan xuống, sau khi cắm một mũi khoan xuống, ông ta lại lấy một đoạn ống thép ra gắn vào. Khoan được khoảng mười mấy phút, ông ta đứng lên nghỉ ngơi một chút, rồi lại tiếp tục công việc. Chúng tôi ngồi bên cạnh, cứ thế ngồi xổm vừa hút thuốc vừa nhìn. Càng hút khói lại càng mặn, tôi lấy khăn quàng cổ của mình che lên miệng, nhìn khắp bốn phía tối đen như mực, hoa muối thổi vào trong phạm vi chiếu sáng có hạn của đèn pin chúng tôi, rồi loáng cái lại mất hút vào bóng tối. Tôi quay đầu nhìn Muộn Du Bình, thấy ánh đèn của hắn đã đi rõ xa trong bóng tối, hẳn là đi dò đường.
Ở mỗi một khu vực, phạm vi thăm dò của hắn rộng hơn tôi rất nhiều, tôi chỉ cần kiểm tra xung quanh trong phạm vi chừng mấy trăm mét là an tâm rồi, còn Muộn Du Bình, kể từ khi đến Vũ Thôn, hắn gần như đã đi khắp tất cả các rặng núi xung quanh làng đến vài lần rồi. Chẳng qua, lần nào hắn đi cũng mang theo đặc sản kỳ lạ ở vùng đấy về, thực ra cũng rất mong chờ. Tôi nhớ có lần, hắn xách về một cái đầu cá rất quái đản, Bàn Tử phải ra sức ăn suốt ba ngày liền mới hết.
“Cậu biết tập tục muối táng của người dân tộc thiểu số không.” Bàn Tử vốc một nắm muối dưới đất lên, đắp người tuyết, vừa hỏi tôi.
“Tôi biết anh định nói cái gì, tuyệt đối không được, cái loại người từng đạt chiến công, vượt đại nạn như ông đây, thế nào cũng phải moi được cái mộ táng bằng mỳ hạt tiêu cơ.” Tôi ậm ừ nói, nghĩ thầm đừng có huyên thuyên nữa, tôi chẳng muốn há miệng ra nữa, ăn thêm muối nữa chắc cao huyết áp luôn quá.
BẠN ĐANG ĐỌC
Đạo Mộ Bút Ký - Ngoại Truyện
Gizem / GerilimTác giả: Nam Phái Tam Thúc Thể loại: Bí ẩn, phiêu lưu mạo hiểm, kinh dị. Phần ngoại truyện bao gồm: Ngô tà tư gia bút ký Đạo mộ bút ký chi Lão Cửu Môn Hồi ức Cửu Môn Ngô gia toái niệm Hạ tuế thiên 2013 Sư phụ Hắc Nhãn Kính Cuộc sống trên đảo hoang c...