Ngô Tà tư gia bút ký

82 7 0
                                    

Chương 23: Nhị Đạo Bạch Hà

Lúc này tôi đang ngồi trên xe lửa đi về Nhị Đạo Bạch Hà, bên ngoài xe vun vút chạy qua cánh đồng cao lương, mọi người trong toa đã ngủ hết, dường như chỉ còn tôi vẫn đang trằn trọc.

Vào khoảng này rất lâu về trước, tôi đã từng đi qua núi Trường Bạch một lần, lúc đó tôi vẫn còn nhỏ, nên hẳn là tôi hoàn toàn không hề nghĩ rằng mình sẽ mang theo tâm trạng này, khi lại một lần nữa đi tới đây. Cũng thật không ngờ tới có một ngày, trước khi đi ngủ tôi phải viết cái gì đó để có thể trấn tĩnh bản thân được.

Nhìn đồng ruộng hai bên đã được thu hoạch cả, cùng với tầng tuyết đọng lại vẫn còn chưa tan hết, cảnh tượng này làm cho tôi không khỏi nhớ tới cảm giác chuyến đi lần trước tới núi Trường Bạch.

Cuộc hành trình đến núi Trường Bạch năm đó, nghĩ  lại, chính mình cũng cảm thấy có một chút quái dị. Tôi nhớ mang máng lúc đó trong nhà hình như có xảy ra tranh chấp gì đó, bố tôi và ông nội cãi nhau một trận ẫm ĩ.

Cha tôi là người tính tình ôn hòa, có lẽ nói đúng hơn là ông rất giỏi chịu đựng, cha và ông nội chưa từng xảy ra mâu thuẫn gì, cho nên lần cãi nhau đó làm cho tôi có cảm giác chuyện này rất không bình thường. Thế nhưng năm đó tôi thực sự còn quá nhỏ, nội dung cuộc cãi vã của họ một chút ấn tượng tôi cũng không có.

Sau đó, cha tôi đột nhiên quyết định đi đến núi Trường Bạch du lịch, năm đó là lần đầu tôi thấy được hình dạng thực sự của núi tuyết. Đó là những thung lũng rộng lớn được bao phủ bởi tuyền một màu trắng nhìn không khác gì tranh vẽ.

Bây giờ ngẫm lại, cảm thấy có chút kinh ngạc, vì sao lúc đó tôi đối với cảnh tuyết trắng lại có ấn tượng sâu sắc như vậy, cho tới hiện tại chỉ cần nhìn liếc mắt là có thể đem nó liên hệ tới tranh ảnh rồi? Kí ức của tôi về con đường đó cũng rất mơ hồ chỉ còn nhớ sơ sơ mà thôi, nhưng mà sao chỉ duy nhất ngọn núi tuyết kia tôi lại có thể nhỡ rõ như thế chứ?

Có lẽ là núi ở chỗ này có đặc thù riêng nào đó, hay là do một thứ gì khác?

Tôi thực sự nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều.

Lúc sáng sớm, tôi và Bàn Tử trò chuyện về vấn đề liên quan tới mấy cô gái và các món đồ bồi táng.

Tôi vẫn luôn cho rằng Bàn Tử là một người “thâm tàng bất lộ”, thực tế chứng tỏ suy đoán của tôi không hề sai, cùng bàn bạc với anh ta sẽ phát hiện ngay có nhiều chuyện không phải là anh ấy không hiểu, mà chính ra là do lối tư duy dứt khoát của anh.

Người tôi quen biết không ít, đủ mọi hạng người, loại người nào cũng có và tôi biết có một hạng người mà chân lý sống của họ luôn luôn đơn giản và thiết thực nhất. Bàn Tử chắc chắn chính là một người như thế. Nếu như ngươi có tâm tư đi tìm tới anh ta, anh ấy có thể nói thẳng ra mà ngươi không có cách nào phản bác lại được. Tất nhiên tôi lại không biết nguyên nhân của những cái này có phải là do sự thông minh hay là bản năng của anh ta như thế. Có thể giải thích rằng đạo lý của kẻ ngu ngốc và thánh nhân, về cơ bản là giống nhau, chỉ khác nhau là với đạo lý của thánh nhân dùng để làm lợi cho người khác, mà người ngu ngốc thì chỉ làm vì lợi của bản thân mình.

Đạo Mộ Bút Ký - Ngoại TruyệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ