Người giấy Tiện men theo lối nhỏ mà bay đến trước sơn môn, từ xa hắn đã nghe thấy tiếng quát tháo của Giang Vãn Ngâm.
" A Lăng, ai cho phép ngươi đến đây, ngươi theo ta trở về, lời nói của ta ngươi đều không nghe lọt tai đúng không."
Kim Lăng đứng sau lưng Kim Quang Dao mà không lên tiếng, Lam Hi Thần ở một bên nghe Giang Vãn Ngâm lớn tiếng mà nhíu mày.
" Giang tông chủ, Vân Thâm không thể lớn tiếng ồn ào, thỉnh Giang tông chủ vào trong từ từ nói chuyện kẻo thiên hạ chê cười."
Giang Vãn Ngâm nghe Lam Hi Thần lời nói mà biểu tình càng thêm vặn vẹo, hắn cười lạnh mà mỉa mai.
" Hừ, các ngươi toàn là một lũ giả nhân giả nghĩa, quy phạm đoan chính bất quá chỉ là cái vẻ bề ngoài, giả vờ đạo mạo người lại kết cấu với tà ma ngoại đạo."
Lam Hi Thần vì hàm dưỡng tốt từ nhỏ mà không muốn chấp nhất với Giang Vãn Ngâm, nhưng Ngụy Vô Tiện nơi góc nhỏ đã giận run, hắn không hiểu bản thân mình vì cái gì lại đi che chở nhượng bộ Giang Vãn Ngâm hết lần này đến lần khác.
Lam Hi Thần một bộ cười như không cười mà nhàn nhã trả lời.
" Thân phận Giang tông chủ cao quý, Lam gia không đủ tư cách tiếp đón ngươi, mời về cho, đến cả tà ma ngoại đạo chân chính trong lời Giang tông chủ, ta nghĩ ai cũng hiểu rõ người đó là ai, cách tu luyện không đánh giá được nhân phẩm của một con người, mà là cách người đó dựa vào sự tu luyện của mình đối nhân xử thế, theo kiếm đạo nhưng lòng người mang quỷ thì cũng như nhau."
Lam Hi Thần không biết rõ những chuyện Ngụy Vô Tiện trước đây đã làm cho Giang Vãn Ngâm, nhưng kể từ khi sự thật những việc làm của Kim Quang Thiện được phơi bay hắn biết Ngụy Vô Tiện vô tội, nhưng Giang Vãn Ngâm chỉ cần nghe thấy ai bênh vực Ngụy Vô Tiện thì sẽ trở nên cáu gắt mắng nhiếc, những người yếu thế tôn sùng Ngụy Vô Tiện trước mặt Giang Vãn Ngâm đều bị tàn nhẫn tra tấn bởi Giang Vãn Ngâm, Lam Hi Thần nhìn thấy Giang Vãn Ngâm hiện tại trong mắt chỉ có sự coi thường.
Giang Vãn Ngâm biết ẩn ý trong lời nói của Lam Hi Thần mà khuôn mặt trắng xanh vặn vẹo, hắn tức giận mà quát lên.
" Lam Hi Thần, ngươi có ý gì."
Lam Hi Thần không thèm để tâm đến sự tức giận của Giang Vãn Ngâm, người không đáng để có được sự tôn trọng, hắn quay sang mà nhìn Kim Quang Dao.
" A Dao, hôm nay không tiện để cùng đệ trò chuyện lâu, ta xin phép đi trước."
Kim Quang Dao một người luôn nho nhã ít khi nào cáu gắt nhưng cũng phải nhíu mày bởi thái độ của Giang Vãn Ngâm, mà Giang Vãn Ngâm mắt thấy Lam Hi Thần không đếm xỉa đến mình thì càng điên tiết, cũng không biết hắn nghĩ thế nào mà vung lên Tử Điện, chỉ là Tử Điện chưa kịp chạm vào Lam Hi Thần đã bị nguồn linh lực mạnh mẽ của Vong Cơ đẩy lùi, Giang Vãn Ngâm bị bức đến phun ra một ngụm máu.
Nguyên lai là Ngụy Vô Tiện biết tính khí của Giang Vãn Ngâm không bao giờ chịu được thua thiệt, cho nên khi Lam Hi Thần nói ra những lời kia Ngụy Vô Tiện biết chắc sẽ chọc điên Giang Vãn Ngâm cho nên người giấy nhỏ bé nhanh chóng trở lại Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ muốn hắn ở lại Tĩnh Thất nghỉ ngơi để một mình y đối phó, nhưng với tính cách bướng bỉnh hắn đương nhiên không thể ngồi yên, huống chi việc này có liên quan đến hắn.