Lam Hi Thần sau khi xem mạch cho Ngụy Vô Tiện hoàn tất lúc này mới gọi Lam Vong Cơ ra ngoài nói chuyện, không hỏi cũng biết Lam Hi Thần muốn hỏi gì, chỉ là hiện tại Lam Vong Cơ lo lắng cho Ngụy Vô Tiện nhiều hơn là quan tâm đến chuyện vừa xảy ra.
" Vong Cơ, Vô Tiện không sao, chỉ là tiêu hao linh lực quá độ, nghỉ ngơi thêm ít ngày là tốt rồi."
" Phiền huynh trưởng vất vả."
Lam Vong Cơ tuy là nghe Ngụy Vô Tiện không sao, nhưng tâm trạng cũng không thể tốt hơn, mọi chuyện cứ ngỡ đã bình yên thì lại phát sinh hết chuyện này đến chuyện khác, thật sự y chẳng thể nào bớt lo.
" Vong Cơ, có thể nói rõ ràng mọi chuyện với huynh trưởng sao, sự việc lần này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tiên môn bách gia, chúng ta cũng cần cho mọi người một lời giải thích để tránh quá khứ lặp lại."
Lam Vong Cơ cũng rất lo lắng cho việc này, bởi vốn dĩ y không nghĩ Ngụy Vô Tiện sẽ làm như thế, Giang Vãn Ngâm dù sao cũng là tông chủ một nhà, cứ như vậy mà bị phế đi tu vi cũng đồng nghĩa với việc Giang gia đã không còn người đứng đầu, điều này nếu không giải thích rõ ràng thì mọi tội lỗi lại đẩy lên đầu Ngụy Vô Tiện một lần nữa.
" Huynh trưởng, Ngụy Anh tự có tính toán của mình, nhưng là đệ không cho là Ngụy Anh làm sai, vốn dĩ Giang Vãn Ngâm không xứng có viên Kim Đan đó."
Lam Hi Thần tự biết tính cách của đệ đệ mình sẽ không bao giờ quan tâm hay là thù địch với bất cứ ai, chỉ là Lam Hi Thần nhận thấy rõ Giang Vãn Ngâm là một ngoại lệ, hắn chính là điểm đen của Lam Vong Cơ bởi vì có liên quan đến Ngụy Vô Tiện, năm xưa cũng là vì Giang Vãn Ngâm dẫn đầu bao vây Loạn Táng Cương nên mới khiến Ngụy Vô Tiện phải trốn chui khắp nơi, đó cũng là một may mắn, nếu như năm đó Ngụy Vô Tiện thật sự chết đi chỉ sợ Lam Vong Cơ sẽ càng thêm phẫn hận đối với Giang Vãn Ngâm.
" Viên Kim Đan đó thật sự là của Vô Tiện sao."
" Đúng vậy."
Lam Vong Cơ cũng không phủ nhận, dù sao mọi chuyện đã đến nước này có che giấu cũng không có ích gì, chỉ là điều này thật sự khiến Lam Hi Thần bàng hoàn, kể cả Lam Khải Nhân người đến tìm Lam Vong Cơ cũng kinh ngạc, ông bước vào Tĩnh Thất mà thắc mắc.
" Vong Cơ, chuyện này là thế nào, tại sao Kim Đan của Giang tông chủ lại là của Vô Tiện."
" Thúc phụ..." Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ đồng thanh lên tiếng chào Lam Khải Nhân, ông phất tay áo ra hiệu hai người ngồi xuống rồi tiếp tục hỏi chuyện.
" Vong Cơ, con nói đi."
Lam Vong Cơ sau một phút im lặng, y rũ xuống mi mắt như là nhớ lại một cái quá khứ mà y không muốn nhắc đến, đúng vậy, nếu năm đó không xảy ra việc này thì Ngụy Anh của y đã không rơi vào thảm cảnh.
" Năm đó, Giang Vãn Ngâm bị hóa đan, là Ngụy Anh đem Kim Đan của mình đổi cho hắn."
" Đổi... đổi Đan." Cũng không trách được Lam Hi Thần ngạc nhiên, bởi việc từ bỏ viên Kim Đan của mình đem cho người khác là một việc rất khó mà làm được, nhưng Ngụy Vô Tiện lại chấp nhận từ bỏ đi viên Kim Đan của mình, thật sự là không phải ai cũng làm được.