Lam Cảnh Nghi một đường theo ba người đi về Từ Đường Lam gia, đến nơi Lam Vong Cơ lại quay qua bảo với cậu.
" Cảnh Nghi, ngươi giúp ta mời thúc phụ cùng huynh trưởng lại đây nhé "
Lam Cảnh Nghi nghe được mệnh lệnh liền nhanh nhẹn gật đầu.
" Vâng, con đi ngay "
Lam Cảnh Nghi đáp lời liền xoay người chạy như bay khỏi Từ Đường, Lam Vong Cơ nhìn theo bóng lưng cậu nhóc khẽ thở dài, mà Ngụy Vô Tiện thì khoái chí mà cười đùa.
" Lam Trạm, thật không ngờ Lam gia các ngươi mà lại có một đứa nhóc khiêu thoát như Cảnh Nghi nha, ta thực thích a"
" Trạm ca ca, đệ có thể kết bạn với cậu ấy không "
Mà A Uyển vừa lên tiếng, Ngụy Vô Tiện như nhớ ra điều gì mà vội vàng gọi lên cậu nhóc.
" A Uyển, đây là Vân Thâm, nhớ lát nữa không được gọi Lam Trạm như vậy biết không, ở đây mọi người đều gọi y là Hàm Quang Quân, đệ nhớ chưa "
A Uyển đưa ánh mắt khó hiểu mà nhìn Ngụy Vô Tiện, hắn nhẹ xoa đầu cậu nhóc thu liễm ý cười.
" A Uyển, ở đây không giống như nơi ở của chúng ta, đệ từ hôm nay không được gọi Trạm ca ca nữa "
Lam Vong Cơ ánh mắt ôn nhu mà nhìn hai người, lại khẽ lên tiếng.
" A Uyển, nghe lời Ngụy Anh nhé "
A Uyển có thể không nghe Ngụy Vô Tiện, nhưng tuyệt đối Lam Vong Cơ chỉ cần nói một lần cậu nhóc liền không cải lại.
" Vậy, đệ phải gọi người là Hàm Quang Quân sao ạ ''
" Ân."
Lam Vong Cơ nói sơ lược cho A Uyển cuộc sống tại Vân Thâm để tránh cậu nhóc có chút khiêu thoát này làm cho Lam Khải Nhân không vui, chỉ chốc lát Lam Cảnh Nghi cũng đã đem Lam Khải Nhân cùng Lam Hi Thần đưa đến.
Lam Vong Cơ vừa thấy người đến liền vội vàng tiến lên hành lễ.
" Thúc phụ... huynh trưởng... Vong Cơ đã trở về "
" Tiên sinh... Trạch Vu Quân "
" A Uyển ra mắt Tiên sinh cùng Trạch Vu Quân "
Ngụy Vô Tiện cũng nhanh chóng kéo lấy A Uyển đi đến trước mặt hai người thỉnh an, mà Lam Khải Nhân còn chưa kịp vui mừng vừa nhìn đến Ngụy Vô Tiện thì lại hung tợn trừng mắt bỏ qua hắn mà đi đến bên cạnh Lam Vong Cơ.
" Vong Cơ, trở về là tốt rồi, thời gian qua con sống thế nào, hắn sẽ không ức hiếp con chứ, còn có đứa nhỏ này "
Vốn dĩ Lam Khải Nhân không ngạc nhiên khi thấy Ngụy Vô Tiện là vì Lam Hi Thần từ lúc nhận được truyền tin của Lam Vong Cơ đã thu phục Lam Khải Nhân chấp nhận sự thật mình bị heo ủi mất cải trắng cực khổ bao nhiêu năm nuôi dưỡng.
Lam Hi Thần nghe Lam Khải Nhân nói chỉ khẽ lắc đầu cười, lại đi đến bên cạnh Lam Vong Cơ.
" Vong Cơ, mắt của đệ đã khôi phục hay chưa "
Lam Cảnh Nghi cũng vì vui mừng mà vội gọi hai người đến cũng không nhớ đến việc phải nói cho họ đôi mắt của Lam Vong Cơ đã khỏi hẳn. Lam Vong Cơ khẽ gật đầu mà quay qua nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện.