Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên mà đi đến bên cạnh Ôn Ninh... nhưng là Ôn Ninh không nhận ra hắn...
-- Lam Trạm... Ôn Ninh làm sao lại còn sống...
-- Năm đó ta cùng Nhiếp tông chủ tra ra Ôn Ninh bị nhốt ở Kim Lân Đài... bị người khác thao túng... ta chỉ có thể dùng Tẩy Hoa áp chế đệ ấy... nhưng là thần trí không thể khôi phục...
Ngụy Vô Tiện đăm chiêu chốc lát hắn sờ vào sau đầu Ôn Ninh... chạm vào cái kia vật cứng hắn lấy ra phù chú dán lên người Ôn Ninh... đọc ra câu niệm quyết Ôn Ninh gào lên đau đớn... chốc lát hai cây đinh dài từ sau đầu Ôn Ninh rơi ra ngoài.... Nhiếp Hoài Tang nhìn này một màn thì kinh hãi... Lam Vong Cơ nhìn không thấy nhưng vẫn biết là hắn đang giúp Ôn Ninh khôi phục thần trí...
-- Thế nào...???
Lam Vong Cơ thấy Ôn Ninh thôi gào thét bèn lên tiếng hỏi...
-- Ổn rồi... đợi đệ ấy thanh tỉnh lại là tốt rồi... rốt cuộc là kẻ nào lại có cái này bản lĩnh... lại ra tay tàn nhẫn như vậy...
Lam Vong Cơ biết là hắn tức giận... đem hết mọi chuyện khi đó kể lại cho hắn một lần... rằng Tiết Dương làm khách khanh cho Kim Quang Thiện tìm cách thao túng hung thi... bắt người sống mà luyện thi tràng... làm bao nhiêu việc ác... y tỉ mỉ lời ít ý nhiều mà kể cho hắn...
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên đến nói không ra lời... trên đời này đúng là chỉ có loại người vô sĩ như Kim Quang Thiện mới có thể làm ra những chuyện ác độc như vậy...
-- Hoài Tang huynh... tạm thời để Ôn Ninh ở lại đây đi... ta không thể cho đệ ấy về Vân Thâm được....
-- Được thôi.... Ngụy huynh ngươi vì sao phải cải trang làm người khác...???
-- Còn không phải là vì sợ Lam lão... Lam Tiên sinh đuổi ta ra khỏi Vân Thâm sao... hơn nữa người đời đều cho rằng ta đã chết... cứ để họ tin như vậy đi...
-- Ngụy Anh....
Lam Vong Cơ thoáng chốc mặt biến sắc... Ngụy Vô Tiện hắn vẫn là ngây ngốc không hiểu...
-- Lam Trạm... làm sao vậy....???
-- Ngươi không.... không được nói như vậy...
-- Hảo hảo... không nói... đợi Ôn Ninh thức tỉnh thần trí cũng phải vài ngày... chúng ta đi thôi...
Ngụy Vô Tiện nói xong thì đứng lên nắm lấy tay Lam Vong Cơ rời đi... Nhiếp Hoài Tang ánh mắt ý vị thâm trường mà nhìn hai người.... lấy quạt che mặt mà mỉm cười... hắn biết Lam Vong Cơ thích Ngụy Vô Tiện... nhưng là hắn cũng biết năm đó Ngụy Vô Tiện chính là căn đầu gỗ... cũng không biết hiện tại có hay không khá hơn
Ngụy Vô Tiện hắn cũng không có tâm trí mà đi xem Nhiếp Hoài Tang suy nghĩ cái gì... một đường nắm lấy tay Lam Vong Cơ rời đi...
--Lam Trạm... Lam Trạm... lâu rồi ta không được uống rượu rồi... ngươi đi uống cùng ta nha...
-- Cấm rượu...
-- Biệt Biệt... đây cũng không phải Vân Thâm a... Hoài Tang huynh... có rượu hay không a...
-- Đương nhiên có a...