Chương 39: Công chúa cầu thân

94 5 1
                                    

Buổi tối, Vương Tuấn Khải thu xếp xong mọi chuyện với sứ thần hai nước, liền trở về cung Vĩnh Thuỵ.

Sắc mặt hắn trở nên âm trầm, suy đi tính lại, vẫn là nên nói cho cậu biết.

"Thiên Tỉ, có chuyện này..."

Hắn đường đường là hoàng đế một quốc gia hùng mạnh, thường ngày hô phong hoán vũ, ở trước mặt cậu nói chuyện này lại nửa ngày không mở miệng được.

"Tuấn Khải, sao vậy?" Thiên Tỉ cũng cảm thấy có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

"Sứ thần Thanh Long quốc... mang theo chiếu chỉ của hoàng thượng bọn họ, đưa công chúa sang đây cầu thân, muốn để công chúa của họ trở thành hoàng hậu."

Cậu có cảm giác như bị ai đánh mạnh vào.

Một công chúa cầu thân có ý nghĩa gì? Chính là cây cầu nối quan hệ bang giao giữa hai nước, cũng là một hiệp định hòa bình bằng xương bằng thịt.

Hắn mặc dù chỉ thương yêu cậu, cũng không thể từ chối hôn sự này.

Bất luận là người nào, nghe đến chuyện phu quân mình cưới thêm một người khác, đều sẽ có cảm giác như vậy.

Thiên Tỉ trong lòng loạn vô cùng, không biết làm sao mới phải.

Mọi biểu tình của cậu đều không thoát khỏi tầm mắt của hắn.

"Thiên Tỉ, ngươi đừng lo lắng. Ta không đồng ý, ai có thể ép ta?"

"Tuấn Khải, nhưng Từ Tịnh Nhạc nàng ấy cũng rất đáng thương."

Thiên Tỉ đã nhìn thấu, vẻ u buồn kia của công chúa Thăng Long quốc từ đâu mà có.

Hắn nheo nheo mắt "Ngươi có ý gì?"

"Chàng thấy nam tử ngân y ngồi cạnh nàng ấy trong cung yến hay không? Hai người bọn họ chính là một đôi, chỉ có điều vì chuyện cầu thân này mà..."

"Ngươi là nói Ngân Cảnh Huy? Hắn là con trai của Tả thừa tướng Thăng Long quốc, hắn chính là một nhân tài văn võ song toàn, khí độ phi phàm. Nhân tài như thế rất hiếm có." Ánh mắt Vương Tuấn Khải phá lệ lộ ra một tia tán thưởng.

Cậu thở dài "Chúng ta đến chỗ công chúa một chút."

Nếu sau này đều ở trong cung, chi bằng thêm bạn bớt thù, hơn nữa đối với vị công chúa này, cậu rất có hảo cảm.

"Hoàng thượng giá lâm, quý phi nương nương giá lâm."

Từ Tịnh Nhạc hoảng hốt nhìn sang người bên cạnh, lại phát hiện hắn đã biến mất không thấy tăm hơi.

Nàng uyển chuyển hành lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh "Tham kiến hoàng thượng, tham kiến nương nương!"

"Bình thân!"

Ba người ngồi xuống bàn trà ở ngoại thất, Thiên Tỉ và Từ Tịnh Nhạc nói chuyện với nhau mấy câu, còn Vương Tuấn Khải giữ nguyên bộ dáng trầm mặc, im lặng uống trà.

Hắn cảm nhận được một loại khí tức mạnh mẽ, cơ hồ cùng với khí tức trên người hắn tương tự nhau. Vương Tuấn Khải đột nhiên lên tiếng "Ngươi nếu muốn đưa công chúa bỏ trốn, không chuẩn bị chu đáo e là không xong đâu."

Từ Tịnh Nhạc sắc mặt đại biến, Thiên Tỉ có chút ngạc nhiên, ngay sau đó lại trở về thần sắc như thường, cậu đã biết người trong miệng hắn nhắc tới là ai.

Vụt!

Một thân ảnh từ trên cao tiếp đất nhẹ nhàng, hắn đứng thẳng lưng, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, trang phục dạ hành trên người làm tăng thêm phần bí ẩn.

Hắn thong thả ôm quyền "Tham kiến hoàng thượng!" Ngân Cảnh Huy biết được, Vương Tuấn Khải nếu muốn định tội hắn, thì đã trực tiếp bắt hắn lại, không cần thiết phải phí lời như vậy.

"Ngân công tử và công chúa đây, trẫm sẽ thành toàn cho hai người..."

"Ý của người là..." Từ Tịnh Nhạc và Ngân Cảnh Huy nhìn nhau, lộ ra vẻ bất khả tư nghị.

Thiên Tỉ ngạc nhiên nhìn hắn, không ngờ hắn lại có chủ ý này.

"Trong cung thủ vệ sâm nghiêm, hai người khó mà ra ngoài an toàn được, ta sẽ giúp các người an bài một chút, tìm cớ tác thành, nếu như không thành, thì phải ra khỏi hoàng cung."

Ngân Cảnh Huy và Từ Tịnh Nhạc cùng nhau đứng dậy hành lễ.

"Đa tạ hoàng thượng đại ân đại đức, cả đời này tại hạ không quên ân đức của người, nhất định sẽ hồi báo!"

"Tuấn Khải, chuyện này ta sẽ thay chàng an bài, đừng lo lắng!"

"Đa tạ nương nương!"

"Hai người đừng khách khí, ta làm vậy cũng vì mình mà thôi, dù sao thì ta cũng không muốn hậu cung có thêm bất kỳ ai khác."

Từ Tịnh Nhạc càng thêm ngưỡng mộ vị quý phi này, cậu có lối suy nghĩ vượt xa những nữ nhân bình thường khác, lại có thể đối với nam nhân duy ngã độc tôn như hoàng đế bá đạo như vậy.

Thiên Tỉ cũng thật khâm phục chân tình của hắn và Từ Tịnh Nhạc, họ có thân phận cao quý cỡ nào, lại có thể buông bỏ tất cả, nguyện ý sống với người mình yêu thương. Thế nhưng, nếu cậu đã có chủ ý thành toàn cho họ, nhất định sẽ làm trọn vẹn, không ảnh hưởng tới cuộc sống của hai người sau này.

Sáng hôm sau, trước cửa chính ra khỏi hoàng cung có hai cỗ xe ngựa lớn, xung quanh rất nhiều thủ vệ cùng thị nữ.

"Khởi hành!" Hiệu lệnh vừa lên, đoàn người bắt đầu di chuyển, hướng đại môn mà đi, đích đến chính là chùa Thanh Lâm ở chân núi Thanh Lâm, đưa quý phi nương nương và vị công chúa Thanh Long quốc đi cầu phúc.

Bên trong cỗ xe thứ nhất, Thiên Tỉ cùng Thiển Nguyệt và Tiểu Thanh ngồi, hai người đều có vẻ căng thẳng, chuyện này nếu như không thành, ai gánh vác nổi đại tội đây? Cho nên chỉ có thể thành, không thể bại! Cỗ xe thứ hai, Từ Tịnh Nhạc ngồi bên trong, lại có vẻ trấn định hơn hai người kia, ánh mắt thuần thục khôn khéo không có gợn sóng, bình tĩnh lạ thường.

Đoàn xe đi tới chân núi Thanh Lâm, bỗng từ bên đường có những bóng đen lao vụt ra.

Vụt! Vụt! Gần mười hắc y nhân lao ra trước xe ngựa.

"Có thích khách! Bảo vệ nương nương! Bảo vệ công chúa!" Một thị vệ lớn tiếng phân phó, tất cả thị vệ nghe lệnh, liền vây xung quanh hai cỗ xe, tuốt kiếm sẵn sàng ứng chiến.

Hắc y nhân cầm đầu vận khinh công bay về phía hai cỗ kiệu, ống tay áo phất lên, một thứ bột mịn màu trắng rơi xuống.

Đợi đến khi họ kịp nhận ra, tất cả thị vệ từng người từng người một trúng phải thuốc mê, lần lượt gục xuống, chỉ còn vài người trụ lại.

Một tên hắc y nhân nhanh như cắt kéo rèm chiếc xe ngựa thứ hai ra, ôm lấy Từ Tịnh Nhạc mang đi.

"Mau đuổi theo hắn!" Mấy người thị vệ hô lên, nhưng thực sự thực lực của họ và những hắc y nhân kia cách biệt quá xa.

Vụt!

Ngân Cảnh Huy không do dự lập tức phi thân đuổi theo.

Lý Đằng vén rèm nhìn ra ngoài "Nương nương, họ đều rời đi rồi!"

"Trở về thôi!" Thiên Tỉ đáp lại một tiếng, lại quay sang nhìn 'Thiển Nguyệt' bên cạnh "Giờ chỉ cần chờ đợi nữa thôi, tốt nhất không nên ra khỏi cung Vĩnh Thuỵ, e là sẽ để lộ sơ hở."

'Thiển Nguyệt' gật đầu đáp ứng "Mọi sự xin theo nương nương."

Hoàng cung.

Rầm!

"Cái gì? Công chúa bị bắt cóc?" Vương Tuấn Khải tức giận vỗ lên án thư "Các ngươi chán sống rồi sao?"

Đám thị vệ run rẩy quỳ trên mặt đất "Chúng nô tài vô dụng, xin hoàng thượng trị tội!"

"Hoàng thượng, tại sao lại bảo vệ công chúa của Thanh Long quốc chúng ta sơ suất như vậy? Người hãy xuất động binh mã giải cứu cho công chúa của chúng thần! Nếu công chúa bị tổn hại dù chỉ một sợi tóc, e là quan hệ bang giao giữa hai nước từ nay không còn nữa!"

"Ta nhất định sẽ đem công chúa an toàn trở về, các vị hãy bình tĩnh ở trong cung chờ đợi!" Vương Tuấn Khải kiên định nói, không cho sứ thần tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa nữa.

Mà lúc này, Thiên Tỉ đang dùng bữa tối, đối diện cậu là hai nữ tử khác.

Một người dĩ nhiên là Tiểu Thanh, mà người còn lại kéo lớp mặt nạ da người mỏng như cánh ve trên mặt ra, không ai khác chính là vị công chúa Thanh Long quốc - Từ Tịnh Nhạc.

"Người của nương nương đi thay ta, liệu nàng ấy có gặp nguy hiểm hay không?" Từ Tịnh Nhạc thực sự rất thiện lương, nàng lo lắng cho Thiển Nguyệt thế thân mình.

"Công chúa đừng lo, Thiển Nguyệt nàng ấy có võ công.'' Tiểu Thanh thay Thiên Tỉ lên tiếng.

''Được, vậy ta yên tâm hơn rồi.'' Từ Tịnh Nhạc sắc mặt vừa chuyển hòa hoãn, đôi lông mày lại lập tức chau lại "Nương nương, nếu như... Thanh Long quốc... vẫn không chịu huỷ bỏ hôn sự thì sao?"

Thiên Tỉ bình thản nhấp một ngụm trà "Không chấp nhận? Liền bỏ trốn!" Cậu không do dự mà nói thật suy nghĩ của mình. "Công chúa, hai người có sẵn lòng bỏ lại vinh hoa phú quý không?"

Từ Tịnh Nhạc cũng bị khẩu khí của cậu làm cảm động, liền không do dự trả lời "Chỉ cần được ở bên Cảnh Huy, vinh hoa phú quý với ta, hết thảy đều không đáng giá!"

"Nói rất hay, được, ta chúc công chúa cùng Ngân công tử, trăm năm hạnh phúc!"

Hai người nhất thời bỏ qua thân phận, trò chuyện vô cùng vui vẻ, như những người đã quen biết từ lâu.

Độc Sủng Mỹ Hậu [Chuyển Ver - Khải Thiên]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ