Hoàng thượng tai qua nạn khỏi, các cung phi đều đến thăm hỏi, nhưng đến bước chân qua thềm còn không được, duy chỉ quý phi được phép vào trong.
Thiên Tỉ bưng bát thuốc lên, chu đôi môi hồng thổi thổi, rồi đưa cho hắn.
Vương Tuấn Khải nhìn nhìn "Ta khỏi hẳn rồi, không cần uống thuốc nữa."
"Uống thêm cho chắc, cũng đâu mất gì!"
Hắn đành đón láy bát thuốc uống hết.
"Hôm nay đầu tháng, ta phải tới Ngự uyển cùng các phi tử thỉnh an Thái hậu."
"Mẫu hậu vì chuyện vừa rồi có lẽ sẽ làm khó dễ ngươi, những người thù ghét ngươi có thể mượn cơ hội ném đá xuống giếng, ngươi phải cẩn thận."
Hắn không muốn bảo bọc cậu trong một cái kén, Thiên Tỉ của hắn tương lai sẽ làm chủ lục cung, cậu với những chuyện này cần biết ứng phó.
"Được , ta nhớ rồi."
Cậu đến Ngự uyển, thấy các phi tần khác đã đông đủ.
Triệu chiêu dung yểu điệu tiến lên "Quý phi nương nương sao lại đến muộn như vậy?"
Thiên Tỉ cười nhạt "Các phi tử khác đều không được tiến vào chăm sóc cho hoàng thượng, chỉ có mình bản cung gánh vác nên mới có sự chậm trễ này."
Triệu chiêu dung gương mặt biến sắc, nàng ta đúng là tự lấy đá đập vào chân mình.
"Thái hậu nương nương giá đáo!"
"Thần thiếp tham kiến thái hậu nương nương, thái hậu nương nương cát tường."
"Miễn lễ."
Các phi tử đều đứng lên ngồi vào chỗ của mình. Vị trí của Thiên Tỉ ngay bên tay phải thái hậu.
Cậu cảm nhận rõ ràng, ánh mắt nếu có thể giết người, e là thái hậu đã đem cậu băm vằm thành ngàn mảnh.
"Các ngươi đã nghe tích Tô Đắc Kỷ, Bao Tự yêu phi hại nước?"
Tất cả đều nói đã nghe.
"Những yêu phi như vậy, tội lỗi lớn vô cùng, dù có đem giết trăm ngàn lần cũng không phỉ!"
Những lời này, rõ ràng là nói cho cậu nghe. Thiên Tỉ lại vẫn cứ điềm nhiên làm bộ câm điếc, thoải mái ở một bên thưởng thức trà cùng điểm tâm, rất là thích ý, khiến cho thái hậu trong lòng như có mèo cào.
"Dịch phi!"
Thiên Tỉ giật nảy mình.
"Tội chết có thể tha, nhưng tội sống khó tha, ngươi, từ ngày hôm nay hạn trong ba ngày, chép đủ năm mươi lần nữ tắc cho ai gia!"
Tiểu Thanh hít một hơi lạnh. Nữ tắc gần tám mươi trang, chép năm mươi lần trong ba ngày, dù chép đến gãy tay cũng không thể.
Đây rõ ràng là muốn dồn nương nương vào đường cùng mà!
Thế nhưng Thiên Tỉ lại bình thản "Thần tuân chỉ."
Muốn tránh cũng không tránh được, thì bình tĩnh mà đón nhận đi!
Thỉnh an xong, cậu liền bước tới hồ sen, muốn đi dạo một chút, cẩn thận suy nghĩ cách ứng phó với thái hậu, lần này, còn có những lần sau nữa. Trời lạnh, trên hồ chỉ còn trơ những cuống hoa héo tàn.
Cậu thở dài, số phận các phi tử trong cung đều như vậy, một thời xuân sắc tươi đẹp, như hoa đua nhau khoe hương sắc, đến lúc nhạt phấn phai hương, chỉ có thể cam chịu cảnh chết dần chết mòn mà thôi.
Đằng sau lưng vang lên tiếng trò chuyện.
Thiên Tỉ nhìn thấy thái hậu cùng Triệu chiêu dung đi đến, liền nhún người hành lễ.
"Thái hậu nương nương, xin người thứ tội, thần thiếp có vài lời muốn nói với quý phi."
"Được! Ngươi đi đi" Thái hậu trong lòng biết rõ Triệu Uyển Nhi muốn làm chẳng phải cái chuyện tốt gì, nhưng bà coi như ngầm đồng ý cho nàng ta làm càn.
Tô tổng quản liền dìu thái hậu rời đi.
"Quý phi, người còn mặt mũi tới gặp hoàng thượng sao? Hại hoàng thượng thành như vậy."
![](https://img.wattpad.com/cover/232448097-288-k371654.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Độc Sủng Mỹ Hậu [Chuyển Ver - Khải Thiên]
RomanceTác giả: _thanhthanh_ Thê loại: đam mỹ, xuyên không, cổ đại Cậu là một nam sinh khảo cổ ưu tú xinh đẹp của một trường đại học nổi tiếng. Hắn là hoàng đế Vương quốc, chí ôm thiên hạ, anh tuấn kì tài. Cuộc đời của họ mãi mãi là hai đường thẳng song so...