Chương 54: Chưa Từng Vượt Qua

54 2 0
                                    

Một tháng sau.

Đại điện.

Phía bên dưới, trăm quan đông đủ đang nhất nhất cúi đầu, hứng chịu cơn thịnh nộ của người cao cao tại thượng trên long ỷ.

"Các ngươi ăn không bổng lộc triều đình hay sao? Nhiều người như vậy, lại không ai có thể cho trẫm biết người dân ở những đâu mất mùa?" Giọng nói giận dữ vô cùng, một cuốn tấu chương bị ném xuống đất không thương tiếc, âm thanh nó chạm đất "cạch" một tiếng, ở giữa đại điện trang nghiêm tĩnh lặng trở nên rõ ràng vô cùng.

"Hoàng thượng, xin hoàng thượng bớt giận!" Phong Trạch tiến lên nói, đồng thời ném ánh mắt cảnh cáo về phía mấy vị quan lại Hộ bộ.

"Hộ bộ thượng thư!"

Một vị quan viên trung niên cung kính tiến lên "Có vi thần!"

"Ngươi ngày mai lập tức đem lên danh sách những nơi mất mùa cho trẫm."

"Vi thần tuân chỉ!"

"Bãi triều!" Vương tổng quản tay cầm phất trần trắng toát, theo sau thân ảnh màu vàng lưu loát ra ngoài.

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Triều thần nhất đề lễ bái, tận đến khi bóng người kia khuất hẳn.

Cung Vĩnh Thụy.

"Các ngươi mau lên." Một vị cô cô đốc thúc các cung nữ lau lau dọn dọn. "Cung Vĩnh Thụy này một tháng nay cũng không có người ở rồi, tại sao hoàng thượng cứ bắt chúng ta quét dọn a?"

"Chu cô cô, người tới, có cung nữ rơi xuống hồ!" Từ bên ngoài, một cung nữ hớt hải chạy vào bên trong, vừa thở dốc vừa nói.

"Các ngươi ai biết cứu người chết đuối? Chỉ là một hạ nhân, đợi thái y đến, e là người đã chết rồi!"

Một toán thái giám cung nữ vây quanh một cung nữ nằm sõng soài trên mặt đất, toàn thân sũng nước, da thịt lạnh ngắt, nàng chỉ còn sót lại một hơi thở yếu ớt.

"Hoàng thượng tới , mau hành lễ!"

"Tham kiến hoàng thượng!"

Thiên Tỉ một thân áo thêu phượng hoàng tinh xảo, hoàng bào tượng trưng cho thân phận chí tôn, cậu tao nhã phất tay, giọng nói không giận tự uy "Bình thân!"

Cậu, giờ đã trở thành nam hoàng của Vương quốc.

Một tháng trước đây, Vương Tuấn Khải vì dùng quá nhiều khí lực cứu sống cậu, hắn bị nội thương nghiêm trọng. Lúc ấy, khi cả hai đã xuống đến mặt đất, cũng là lúc Vương Thừa Vân và Phong Trạch tới nơi. Vương Tuấn Khải phun ra một ngụm máu tươi, thân thể trở nên yếu ớt vô cùng, trước lúc hắn hôn mê đi trong tay cậu, còn lưu lại lời phân phó, để cho Vường Thừa Vân và Phong Trạch phò tá cậu lên ngôi nam hoàng. Thiên Tỉ biết, bọn họ nhất định không phục, nhưng cậu nhất định thay hắn cai trị Vương quốc thật tốt, thay hắn bảo vệ Dật nhi!

Từ khi lên ngôi, cậu cứu tế dân nghèo, mở rộng thông thương, miễn giảm thuế cho dân, lập được không ít công lao cho dân chúng.

"Người tới, vác ngược nàng trên vai đi!" Thiên Tỉ tùy ý ngoắc một thị vệ lại gần, ra lệnh cho hắn ta.

Tên thị vệ kia không dám chậm trễ, nhất nhất làm theo lời cậu, cung nữ kia bị vác ngược lên, liền nôn ra mấy ngụm nước, nhưng nàng vẫn không hô hấp được bình thường, không có tỉnh lại. "Tới, đặt nàng xuống đất." Thiên Tỉ đem toàn bộ tà áo kéo gọn ra sau, quỳ xuống bên người cung nữ.

"Hoàng thượng, người làm gì vậy?''

"Hoàng thượng, người ngàn vạn lần không thể quỳ như vậy a!"

Hạ nhân xung quanh nhất tề nhao nhao lên, này là tình huống gì? Nam hoàng là đang muốn làm gì?

Thiên Tỉ không để tâm đến, hai bàn tay đặt trên ngực cung nữ kia, dùng sức ấn xuống, sức lực toàn thân đều dồn đến hai tay, ra sức hô hấp nhân tạo.

"Hoàng thượng sao có thể chọn kẻ như ngươi kế vị chứ?" Thái hậu vừa mới đến, thấy được một màn này, liền tức giận đến đỏ mắt. "Thân làm quốc chủ, lại có bộ dạng hèn mọn như vậy? Còn không mau đứng lên?"

Thiên Tỉ xem lời nói của bà ta như gió thoảng qua tai, bà ta vẫn coi cậu là quả hồng mềm tới nắm ư? Vậy thì bà ta sai lầm rồi. Cậu ra hiệu cho Tiểu Thanh tới thay cậu tiếp tục, bản thân mình đứng lên, hai tay khẽ phủi chút bụi đất trước vạt áo, bình thản đáp lại "Thái hậu, người và trẫm là người, vậy bọn họ không phải sao? Đối với trẫm, uy nghiêm cùng tôn quý hư vô, đều không quan trọng bằng mạng người."

Thiên Tỉ đã sớm không còn là Thiên Tỉ xưa kia nữa, cậu buộc phải mạnh mẽ, buộc phải kiên cường, là ai cũng không thể đánh gục cậu!

Liếc mắt thấy cung nữ kia đã tỉnh, cậu xoay người muốn rời đi, được vài bước liền dừng lại, Thiên Tỉ hơi hơi nghiêng đầu, giọng nói mượt mà êm tai, nhưng lại tràn ngập đe dọa "Còn nữa, thái hậu, người nên an phận thủ thường ở trong cung đi. Muốn người khác không biết, trừ phi mình không làm!" Cậu bỏ lại một câu, ung dung rời đi, để lại cho thái hậu một bóng lưng mảnh mai mà ngạo nghễ.

Thái hậu nghe được lời cậu, gương mặt liền lúc xanh lúc trắng, một tháng nay bà đều lén lút ra ngoài, tìm các triều thần xúi giục bọn họ nổi loạn, bức Thiên Tỉ thoái vị nhường ngôi cho Vương Thừa Vân, nhưng trái ngược với ý muốn của bà, không chỉ Vương Thừa Vân, mà cả Phong Trạch và tân nhậm Văn tướng quân nhất phẩm Văn Giản - ba người bọn họ đều nguyện ý phò tá Thiên Tỉ đăng cơ hoàng vị.

Thiên Tỉ trở lại điện Minh Tâm, cậu đón lấy Dật nhi từ trong tay Thiển Nguyệt, ôm lấy bé vào lòng, âu yếm hôn lên má bé. Dật nhi nhận ra người thân yêu nhất, bé đưa hai tay nhỏ bé lên phấn khích, cậu liền cầm lấy bàn tay của bé, áp lên má mình, dịu dàng nựng con trai.

Vương Ngọc Âm ngồi một bên thở dài, không có hoàng huynh bên cạnh, một mình nhị huynh một bên cai trị đất nước, một bên vừa làm cha, vừa làm mẹ của Dật nhi, nhị huynh hẳn là mệt mỏi vô cùng. Nếu đổi lại là nàng, hẳn nàng không mạnh mẽ, kiên cường được như vậy. Từ Tịnh Nhạc hiểu ý cùng nàng trao đổi ánh mắt, hai người có cùng một suy nghĩ.

"Thiên ca, muội xin lỗi, tới bây giờ mới có thể đến thăm huynh." Từ Tịnh Nhạc mở lời, cố tạo ra không khí vui vẻ.

"Ừ, ta cũng có lỗi, không thể tham dự hôn lễ của muội." Thiên Tỉ ôn nhu cười nói.

"Không thể trách huynh, huynh thực rất bận rộn nha." Làm nam hoàng, có thể không bận sao?

"Nhị huynh, huynh rất mệt mỏi phải không?" Vương Ngọc Âm thở dài, tự mình châm cho Thiên Tỉ một chén trà.

Thiên Tỉ im lặng một lát, lại nhất quyết lắc đầu "Không hề."

"Hoàng huynh đã lâu như vậy rồi..." Vương Ngọc Âm chớp chớp mi, con ngươi lộ ra chút mất mát "Nếu đổi lại là muội, nhất định sẽ không giống như huynh vậy, kiên cường vượt qua." Từ ngày hoàng huynh xảy ra chuyện, nàng không có theo Phong Trạch trở lại Nhị vương phủ, mà lôi kéo hắn vào cung sống trong cung Phỉ Thúy nàng ở trước kia, tùy thời có thể cùng Thiên Tỉ bầu bạn.

Từ Tịnh Nhạc không nói gì, bàn tay im lặng nắm lấy tay Thiên Tỉ. Nàng thật tâm yêu quý vị nghĩa huynh này, ngoài yêu quý, còn có thật sâu khâm phục nghị lực của Thiên Tỉ. Từ một nam nhân hậu cung, nay đảm đương quốc sự, có bao nhiêu gian nan?

Thiên Tỉ ngẩn ngơ một chút, giọng nói nhỏ vô cùng " Âm Nhi, thực ra, ta chưa từng vượt qua."

Độc Sủng Mỹ Hậu [Chuyển Ver - Khải Thiên]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ