Lúc trước, Văn Giản cùng cậu cưỡi ngựa không có vấn đề gì, nhưng bây giờ thân phận cậu đã thiên soa địa biệt, nhưng cũng chỉ có hai con ngựa, biết làm thế nào?
Phương lão thấy hai người do dự, bèn quát lên "Giản nhi, thủ hộ nương nương!"
Hai người nghe ra ý tứ của lão, lão cấp cho Văn Giản cái thân phận thủ vệ của cậu, liền có thể hóa giải thân phận khó xử bây giờ.
Văn Giản và Thiên Tỉ không dám chần chừ nữa, leo lên ngựa, thúc ngựa lao như bay.
Đằng sau tiếng vó ngựa nhất thời xa dần, nhưng hai người Phương lão và Văn Giản không dám lơ là, vẫn một mạch chạy đi, phía sau cát bụi tung mù mịt, ba ngươi dần dần kéo dài khoảng cách với Phi Tinh thành.
"Nhanh lên, chỉ nửa dặm nữa là ra khỏi lãnh thổ Thanh Long quốc!"
"Kia rồi, bao vây bọn chúng!" Một đoàn người đột ngột từ cách rừng hai bên đường mòn xông ra, bao vây ba người, những người này là có chuẩn bị mà đến, vũ khí đầy đủ, hơn nữa nhân số không ít, có đến trên dưới hai mươi người.
Võ công của Phương lão và Văn Giản không thấp, thế nhưng cách đó không lâu Văn Giản luyện công bị nội thương, thực lực còn chưa có khôi phục, hơn nữa song quyền nan địch tứ thủ, lần này xem ra lành ít dữ nhiều.
"Ha hả, Tứ phu nhân tiên đoán như thần, sai chúng ta đi đường vòng, trước phục kích ở đây! Quả nhiên bắt được chuột nhắt...""Mau lên, trói chúng lại!"
Phương lão và Văn Giản nhất tề rút ra bội kiếm, chém giết mở một đường máu, bỏ lại ngựa, ngược vào rừng mà đi.
"Đuổi theo!"
Đoàn người phủ thành chủ lập tức theo sát phía sau.
Phương lão và Văn Giản hai người thủ hộ hai bên, kéo nàng trốn chạy vào trong rừng, đoàn người đằng sau cũng không dám chậm trễ, đuổi theo sát nút phía sau.
"Nhanh lên, chúng không thuộc địa hình nơi này đâu!"
"Trước bắt ả kia lại, nhớ không được thương tổn ả!"
Một đám người vừa đuổi theo vừa hô hoán, bước chân tăng nhanh, không bị ba người bỏ cách quá xa.
Ba người cũng rất lo lắng, quả thật bọn họ không thông thuộc nơi này, nếu như chạy vào đường cùng, chẳng khác nào ba ba trong rọ, chờ người tuỳ thời tóm gọn.
Thiên Tỉ vừa gắng sức chạy, một bàn tay lại lần vào sau tai trái , ngón tay lần đến một mảng da lồi lên, rút ra một vật.
Lần này đi Thanh Lâm tự, Tuấn Khải vì phòng ngừa vạn nhất, liền để Lý Đằng đặc chế một miếng da giống như dùng trong dịch dung thuật, đặt "bùa hộ mệnh" của cậu vào sau tai rồi lấy miếng da giả che phủ lên trên, đây chính là vũ khí bí mật của cậu!
Cậu nắm "bùa hộ mệnh" trong tay, chạy đến một nơi trời quang, không bị cây rừng che phủ, Thiên Tỉ dừng lại, đập vỡ miếng ngọc trong tay, rồi tiếp tục hướng phía trước chạy trối chết.
Rắc! Miếng ngọc trắng vỡ vụn, cùng lúc ấy, một tia sáng phá không lao lên bầu trời!
Vút! Oanh!
Đạn tín hiệu vừa nổ, liền thấy khói tạo thành rõ ràng một chữ "Tịnh" màu đỏ trên nền trời xanh.
"Nương nương, đây là..." Phương lão ngạc nhiên, đạn tín hiệu thường chỉ có hoàng thất hoặc nhân vật lớn trong giang hồ mới có, quý phi có nó cũng không có gì lạ, chỉ có điều đạn tín hiệu của hoàng thất Vương quốc là màu tím, đạn tín hiệu này là từ đâu mà có?
Vương Tuấn Khải đang cho chế tạo một đạn tín hiệu khác cho cậu, cho nên Thiên Tỉ cũng biết đặc điểm của đạn tín hiệu Vương quốc, cậu hiển nhiên cũng hiểu Phương lão muốn hỏi điều gì.
"Ta cùng công chúa Thăng Long quốc có giao tình, nàng liền tặng nó cho ta."
BẠN ĐANG ĐỌC
Độc Sủng Mỹ Hậu [Chuyển Ver - Khải Thiên]
RomanceTác giả: _thanhthanh_ Thê loại: đam mỹ, xuyên không, cổ đại Cậu là một nam sinh khảo cổ ưu tú xinh đẹp của một trường đại học nổi tiếng. Hắn là hoàng đế Vương quốc, chí ôm thiên hạ, anh tuấn kì tài. Cuộc đời của họ mãi mãi là hai đường thẳng song so...