Kim Doyoung 23 tuổi, lần đầu bị Jaehyun cường bạo, vẫn kiên trì nhẫn nhịn.
-
Doyoung cảm thấy khó hiểu trước câu hỏi kì lạ của Jaehyun, nhưng anh không dám hỏi tại sao. Cơ thể anh hiện tại như được thôi thúc, liều mạng lùi lại mép giường, cố gắng tránh xa hắn hết mức có thể. Anh nhìn quanh phòng, không khó nhận ra nơi này không phải nhà của bọn họ. Doyoung cũng chẳng biết bọn họ đang ở đâu, rõ ràng bọn họ nên ở trong phòng ngủ ở nhà mới đúng. Anh nhớ đêm qua, sau bữa tiệc mừng Trịnh Thiên quật khởi, Jaehyun đã uống đến say mè. Anh đưa hắn trở về nhà, lại bị hắn cường bạo. Trong đầu anh chạy lại kí ức tối qua, khoảng thời gian mà Jung Jaehyun gần như hóa thú, ngoảnh mặt trước những lời van xin của anh. Thực sự lúc ấy rất đau, cảm giác cơ thể bị xé toạc ra làm đôi. Nhưng kì lạ là sáng hôm nay thức dậy, tuy bên dưới vẫn còn khá đau, nhưng chẳng thấm thía gì với những gì anh trải qua tối qua.
Jaehyun không biết nói gì, anh và hắn hiện tại tuy ngồi đối diện, lại như có một bức tường lớn ngăn cách cả hai, bức tường mà anh tạo ra. Hắn nhìn thái độ của anh, đoán được hẳn là trí não anh quay lại lần đầu của bọn họ rồi. Nếu thực sự trở về cái thời điểm ấy, thái độ này là quá đỗi bình thường. Biểu cảm của anh nếu thấy mặt hắn vào sáng sau cái đêm đầu kia có lẽ cũng giống thế này đi. Năm ấy hắn căn bản không có ở lại vào buổi sáng để thấy được biểu cảm của anh. Lúc ấy hắn tỉnh dậy, thấy anh nằm trong lòng liền chán ghét tới đẩy ra ngay, đi tắm rửa rồi đến công ty, cũng chẳng muốn nhìn anh thêm một phút giây nào.
Hiện tại, không khí trong phòng rất không ổn, hai người bọn họ cứ ngồi nhìn nhau chăm chăm, chẳng ai nói với ai câu nào. Doyoung hết nắm rồi lại buông chăn, hơi cắn nhẹ môi dưới, cuối cùng cũng quyết định nói 1 câu.
"Jaehyun, em có đói không, hay là anh..."
"Không cần, anh lại đây."- Jaehyun trực tiếp đánh gãy lời Doyoung.
Doyoung hơi lạnh sống lưng, anh làm gì trái ý hắn sao?
Jaehyun mất kiên nhấn, cầm lấy tay anh kéo tới, khiến anh ngã nhào vào lòng hắn.
"Anh còn thấy đau không, hôm qua em không có kiềm chế tốt, mặt sau có chảy máu. Em đã bôi thuốc mỡ cho anh rồi, nhưng nếu đau thì phải báo cho em biết."
Jaehyun không có kinh nghiệm tiết chế trong mấy cái việc thỏa mãn tình dục này. Hắn thực sự không có kiềm chế nổi, có lẽ là theo thói quen. Đêm qua mang Doyoung đi tắm, thấy có máu làm hắn sợ mất mật, sáng sớm đã gọi điện cho Ten kêu cứu. Hiển nhiên là bị mắng xối xả một trận rồi mới chỉ dẫn tử tế.
Doyoung hiện tại, cả người cứng đờ trong lòng Jaehyun. Não hoạt động hết năng suất giải thích tình hình hiện tại. Hắn hỏi như vậy có ý gì? Hợp đồng cũng đã kí rồi, hắn vì sao còn phải cho cậu ăn viên kẹo ngọt này. Không lẽ...hắn muốn đòi lại số cổ phần của Trịnh Thiên mà ba chồng tặng anh coi như quá cưới. Doyoung nghĩ tới đấy, trong lòng có chút lạnh buốt một phen. Chỉ cần hắn nói thì anh sẽ đưa, việc gì phải làm những việc như thế này chứ.
"Không có đau. Em muốn gì có thể nói ra, anh đều sẽ chấp thuận mà."- Jaehyun nhướng lông mày, hắn muốn gì á? Hắn sợ nói ra làm anh hoảng sợ nên thôi bỏ đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[JaeDo] Yêu
FanfictionKim Doyoung vì yêu Jung Jaehyun, cái gì cũng đã hi sinh, đến cuối cùng nhận lại cái gì? "Buông tay thôi." ~ Đôi khi giới thiệu không phản ánh được nội dung câu chuyện, nhấn đọc để biết thêm chi tiết nhé. Cảnh báo sinh tử văn. Couple phụ: KunTen