"Doyoung ơi, mình về rồi đây!"- Doyoung vừa mở cửa nhà ra thì bị một thân hình bay tới ôm chầm lấy, đu bám cả lên người anh. Tất nhiên hành động ấy sẽ còn tiếp diễn nếu Jaehyun không xách cổ cái người kia ra khỏi anh.
"Anh có thể biết điều một chút có được không?"
"Sao nào? Bộ tôi ôm bạn tôi thì cả nhà cậu bị ăn mất phần chắc. Tôi còn chưa xử lý cậu vì không chăm sóc cho bạn tôi cẩn thận."- nói rồi Ten quay sang Doyoung, xoay xoay anh mấy vòng "Nghe nói cậu bị tai nạn, tớ lo muốn chết đi được, cậu có ổn không đấy? Cần tới bệnh viện khám lại không?"
Doyoung bị xoay đến choáng, nếu không phải được Jaehyun ôm vào trong lòng thì chắc anh đã ngã xuống đất rồi.
"Mình ổn, dù sao cũng đâu có đụng trúng."
"Sao còn chưa vào nhà, đứng ngoài này làm gì?"- Kun trên tay cầm vài thứ túi đồ, nhìn ba người kia vẫn còn đứng đực ở cửa nhà mới nhắc nhở.
Ơn trời là có Kun, nếu không 3 người họ sẽ đứng nói chuyện cả ngày ở ngoài cửa mất.
Ten vừa vào đã bám riết lấy Doyoung không thôi, còn đạp Jaehyun đi chuẩn bị trái cây vì y hiện tại lớn hơn hắn một bậc. Thì đúng vậy nên hắn đâu cãi được, đi làm thôi chứ biết làm sao, trước khi đi còn châm chọc gọi y một tiếng thím làm y tức sôi máu, suýt nữa bật dậy đánh nhau với hắn rồi.
Kun nhìn một cảnh trước mắt chỉ biết ôm đầu mà thở dài, chỉ mong cuối năm hai người họ cùng về nhà chính sẽ không cãi nhau như thế này. Rồi y cũng đứng lên vào bếp giúp thằng cháu mình một tay, theo trí nhớ của y thì Jung Jaehyun mà y biết không có biết gọt hoa quả.
Sự thật chính là sự thật, Jung Jaehyun căn bản không biết gọt hoa quả, có phải làm đâu mà biết. Vậy nên việc của hắn là đứng bên cạnh Kun hết nhìn y gọt trái cây tới nhìn hai cái người đang nói chuyện đến quên trời quên đất ở ngoài kia.
"Jaehyun, việc muốn làm đã làm chưa?"- Kun bỗng nhiên hỏi một câu làm hắn giật nảy.
"Làm gì cơ ạ?"
"Cầu hôn, đừng có nói cháu quên rồi đấy, Doyoung cũng đã khỏi bệnh rồi, cậu cứ nghĩ đấy phải là việc đầu tiên cháu làm chứ."- đúng rồi, đáng lẽ đó là việc đầu tiên hắn muốn làm, nhưng thái độ kì quái của Doyoung mà hắn không làm được, mà sau khi giải quyết xong chuyện thì quên béng mất luôn.
-
"Doyoung."- Jaehyun chuyển từ tư thế nằm thẳng sang nằm nghiêng, tay chống đầu nhìn Doyoung đang đọc sách bên cạnh.
"Hửm"- Doyoung đáp lời, mắt không rời khỏi trang sách.
"Anh, chúng ta đi hẹn hò đi."
Doyoung nhướng lông mày
"Kết hôn cũng 7 năm rồi, con cũng có rồi, bắt chước mấy cái người mới bắt đầu yêu đi hẹn hò làm gì?"
"Anh~ chúng ta đi hẹn hò bù đi, đến một buổi hẹn hò chính thức chúng ta còn chưa có."- một buổi hẹn hò với anh, với Kim Doyoung của hiện tại, hoàn toàn bình thường về mặt tâm trí.
"Không cần thiết đâu."- Doyoung nhìn người con trai to xác 26 tuổi phồng má giận dỗi quay lưng lại với anh, không khỏi phì cười một phen.
BẠN ĐANG ĐỌC
[JaeDo] Yêu
FanfictionKim Doyoung vì yêu Jung Jaehyun, cái gì cũng đã hi sinh, đến cuối cùng nhận lại cái gì? "Buông tay thôi." ~ Đôi khi giới thiệu không phản ánh được nội dung câu chuyện, nhấn đọc để biết thêm chi tiết nhé. Cảnh báo sinh tử văn. Couple phụ: KunTen