Chương XIV { H+ }

88 3 0
                                    


Nhịp thở của anh mang theo tiếng rên rỉ cùng cậu làm cả căn phòng chìm đắm trong tiếng chóp chép của nước, tiếng " phạch phạch " của cơ thể va chạm nhau và tiếng rên rỉ của cả hai đang làm tình

" A .. Anh .. Anh, em .. em ra .. em ra mất .. " Vân Hi xấu hổ nhắm mắt nói không thành câu

" Giữ một chút, đợi anh " Khải Trạch thúc thêm vài cái thật nhanh, cuối cùng cả hai ra cùng nhau, cả hai đều thở hổn hển. Nhưng rất nhanh sau đó anh lại tiến đến hôn cậu, lần hôn này còn day dưa hơn lúc nãy

Vân Hi chỉ vừa động người, vật ấm nóng bên trong cậu đã đứng dậy, cậu còn có thể cảm nhận được dường như nó đang lớn hơn thì phải

" Bảo bối, em thực hư .. " nói xong liền động thắc lưng, âm thanh đó lại một lần nữa vang lên

" Chậm .. chậm lại .. " cậu dường như không theo kịp sự đưa đẩy cửa anh, Khải Trạch nghe vậy liền chậm lại hết mức, anh là đang muốn chọc cậu " Anh .. anh làm gì vậy hả ? "

" Không phải em bảo anh chậm lại sao ? " khoé miệng anh khẽ cong, " Nhưng .. không phải thế này ? "

Khải Trạch ôm lấy cậu ngồi dậy, để cậu ngồi lên người mình động, đôi mắt cậu nhắm nghiền vì xấu hổ, cậu đến nhìn cũng không dám nhìn, đôi tai cũng đỏ cả lên. Khải Trạch lấy vậy làm thích thú, dục vọng càng lớn hơn, anh chịu không nổi với con người cậu, vừa dễ thương lại vừa đáng yêu như vậy, tay cậu đặt ở vai anh để có thể ngồi vững, anh ôm lấy eo cậu lên xuống, tư thế này mỗi lần thúc đều chạm đến nơi sâu nhất bên trong cậu " Ân .. aaa .. anh .. em chịu .. chịu không được .. aa .. ra mất .. " Khải Trạch cố ý không cho cậu đạt được mục đích, dùng tay chặn lại không cho cậu bắn " A .. anh .. "

" Gọi chồng, em muốn bắn, anh sẽ cho em " Khải Trạch vẫn ôm lấy cậu, nói

" Đồ biến thái .. anh " bên dưới lại tiếp tục lên xuống, Vân Hi run rẩy một trận lại bị người trước mặt chơi như vậy, sao cậu có thể thốt ra những lời đó, sẽ xấu hổ chết mất

" Gọi đi .. chồng, em muốn bắn "

Thấy người nhỏ vẫn còn cứng đầu, anh lập lại một lần, nắm eo cậu lên xuống mãnh liệt
" Aa .. Ư .. Anh .. "

" Sao ? Em muốn gì nào ? " Nhìn người nhỏ đỏ mặt, nhắm tịt mắt, Khải Trạch lại nhìn ra bộ dáng cậu thật đáng yêu

" Cho em .. cho em .. em muốn "

" Gọi chồng "

Vân Hi thật sự chịu không được nữa, cậu thật sự muốn bắn " Chồng .. em muốn.. cho em " Khải Trạch nghe lời nói như ý mình muốn liền tăng tốc độ " Được, cho em "

Vân Hi ngồi trên người anh từ từ động, anh nắm eo cậu lên xuống, không khỏi sung sướng liền rên rỉ

" Ah .. em thật tuyệt đó .. ân "

Vân Hi không còn nghe thấy gì nữa

" Ân .. anh sẽ ra mất .. Ah .. "

" Aaa .. aa .. ưm .. "

" Ah .. sướng .. sướng chết mất .. " Khải Trạch thực thích cơ thể của cậu, anh không thể dời mắt khỏi cậu được

Tài sản của tôi là Vân HiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ