XXIX

699 65 15
                                    

SƯ TỬ PHẢI LÒNG THỎ CON
Chap 29
Tiêu Chiến đang ngủ, anh nằm mơ thấy ác mộng nên giật mình tỉnh dậy,anh gọi " Cún Con" chỉ bất chợt gọi mà không biết Cún Con là ai. Nhìn lại xung quanh chỉ thấy một mình với ánh đèn ngủ mờ nhạt, anh giọng nhỏ :" Lão Công"

Vẫn không có người trả lời, anh xuống giường tìm cậu khắp phòng. Không thấy cậu đâu, lòng anh chợt thất bất an. Vội khoác chiếc á mỏng manh, anh chạy ra ngoài tìm cậu. Lúc này cậu cũng về tới cổng công ty, gửi xe xong cậu băng qua đường để vào.

Một vệt sáng chói lòa như vạch đường cho cậu lên thiên đàng, cậu nhìn chói mắt mà không kịp phản ứng. Tiêu Chiến vừa thấy liền hét lên vừa chạy tới :" Nhất Bác, coi chừng"

-" Rầm", "bịch". Cậu ngã vồ xuống đất trong màn đen tối. Cậu giật mình quay lại. Đôi mắt chết đứng, tim cậu như ngừng đập khi thấy anh nằm trong vũng máu chảy tràn trề trên mặt đường. Cậu hốt hoảng bò lại ôm lấy anh, vừa khóc vừa gọi

-" Bảo Bảo... tại sao vậy? Mau tỉnh lại nhìn em đi. Em xin anh đấy, tỉnh lại đi, mở mắt ra cho em".

Tiêu Chiến vẫn nhắm mắt trong gương mặt xanh bặt, chiếc áo cũng thấm máu rồi. Cậu vội bồng anh lên xe đưa đến bệnh viện cấp cứu. Suốt đêm cậu nao lòng không yên, lo lắng chờ đợi. Cuối cùng đến 6h sáng cuộc phẫu thuật xong. Cậu nhẹ phần nào khi nghe được câu nói "cuộc phẫu thuật đã thành công".

Cậu cầm lấy tay anh, hôn lên nhẹ nhàng khẽ nói :" Xin lỗi Bảo Bảo, em nhất định sẽ không để yên cho kẻ gây nên chuyện này."

Cậu ngồi cạnh anh chờ đến lúc anh tỉnh, nhưng không được. Các cổ đông tự triệu tập cuộc họp, cậu không thể lơ được. Cậu lưu luyến rời đi, đến cuộc họp của đại cổ đông. Chọc tức cậu hơn cả là sự xuất hiện của Tiêu Dã, mặt lại vênh váo hơn lúc tối. tuy mới nhìn cậu cô có hơi biến sắc xong lại vẻ mặt đắt chí thách thức.

-" cô đến đây làm gì? Đây là Vương Thị".

Tiêu Dã cười điêu :" tôi biết, cậu cần gì phải tức giận thế. Hôm nay cậu có bất ngờ lớn đấy".

Khi đủ các cổ đông, cuộc họp bắt đầu. Nội dung chính của cuộc họp không ngoài dự đoán là buộc cậu từ chức nhường vị trí cho người chiếm cổ phần nhiều nhất. Tranh luận giữa hai phe nổi lên một hồi, cậu cho thống kê số phần trăm cổ phần của các cổ đông trong tập đoàn. Nỗi sợ của cậu là Tiêu Dã nắm cổ phần nhiều hơn. Thông kế ra từng kết quả càng khiến cậu hồi hộp, số liệu hiện tại là Tiêu Dã với 30% , Cậu cũng chiếm 30%. nhìn lại các cổ đông còn lại khuôn mặt ấy nấy, lạ lẫm. Cậu lạnh mặt nhìn họ như chờ điều gì đó. Tiêu Dã lại không chấp nhận. Rõ ràng cô đã mua nhiều hơn cậu sao bây giờ lại bằng chứ?.

- Tiêu Dã:" cho dù cậu có cổ phần bằng tôi, nhưng không có năng lực để lãnh đạo tập đoàn này đâu"

- Nhất Bác :" cô dựa vào đâu chứ? "

Tiêu Dã nói một cách lí luận :" các vị ở đây có lẽ đều biết, các mối đầu tư vào Vương Thị dạo này luôn lần lượt rút vốn. Nếu cậu có năng lực thì chuyện này sẽ không xảy ra."

-" cô đang khoe thủ đoạn bỉ ổi của mình đấy à?" Nhất Bác nói.

-" cậu nói nặng quá rồi đấy, thương trường là chiến trường, giành vốn đầu tư bằng cái đầu thì là lẽ đương nhiên thôi, cậu cũng có quyền đó. Nhưng đề là cậu không có trình độ đó".

[BJYX]Sư Tử Phải Lòng Thỏ ConNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ