XXVII. KHÔNG BUÔNG.

750 52 8
                                    

SƯ TỬ PHẢI LÒNG THỎ CON
Chap 27
Cả ba người lao tới, Kế Dương được Hạo Hiên giữ lại vì sợ nguy hiểm, Nhất Bác lại bị Mỹ Hợp giữ chân xin trời lỗi đất khóc lóc. Chỉ có Trác Thành và Hải Khoan chạy đến sát bờ vực rồi phanh gấp.

" Mẹ kiếp, cửa địa ngục đấy à?"

Trác Thánh như điếng người thấy một thế giới đen láy, chỉ có tiếng gió và sóng vỗ. A Thành không biết độ sâu, độ cao bao nhiêu cả, chỉ là không có sức mạnh, anh không dám thử. Nhất Bác thì khác, có sức mạnh tình yêu mãnh liệt. Cậu đá Mỹ Hợp ra rồi lao theo hướng anh đi. Vào cả một thế giới chìm trong nước, ngập trong bóng tối. Cậu cảm nhận được cái lạnh thấu xương của nước biển ban tặng. Cậu luồn người xuống sâu hơn, vẩy vùng tìm kiếm cảm giác quen thuộc. Cậu lặng dưới sâu lắm mới chạm được thân thể của cậu mong. Vớt được anh lên rồi, nhưng anh không tỉnh, cậu đang ở vực không có cách để đưa anh đi đâu cả. Cậu hô hấp nhân tạo xong đặt anh lên lưng mình bơi tìm đến bờ cát, đưa anh đến bệnh viện rồi mới liên lạc với người thân.

Hai người đã đi rồi, đội cứu hộ mới đến tìm kiếm vẫn không thấy, ngỡ hai người đã mất rồi. Sau hai ngày tìm thấy hai thi thể đã bị nát mặt vì va đá. Hai thi thể đó được thế thân cho hai người.

Đây là quyết định của Nhất Bác, khi liên lạc với Phồn Tinh, cậu quyết định

-" Từ nay không còn Vương Dịch Phong và Tiêu Anh nữa, chỉ còn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác một cặp mà thôi".

Mọi người đều nghe theo lệnh của cậu, tin chủ tịch Vương Dịch Phong và Tiêu Anh qua đời được truyền rộng rãi. Nguyên nhân được phủ họa bởi một chuyện phù phiếm nhưng Nhất Bác vẫn âm thầm cho người điều tra. Còn Tiêu Chiến được đưa sang Mĩ điều trị. Anh đã bị mất trí nhớ tạm thời rồi, cậu muốn ở bên anh lúc này nên mọi sự ở Trung Quốc được sự điều hành của Lưu Hải Khoan.
.
.
.
.
Bên Mỹ, phòng bệnh đặc biệt. Cậu đang chờ người ấy tỉnh dậy, mong chờ nụ cười ấm áp của người ấy. Cậu không rời xa anh một khắc, khiến người nhà rất lo. Lại thêm chuyện thân phận thật sự của anh bại lộ. Mọi chuyện như rối bù khó tháo gỡ.

Tiêu Chiến sau một tuần được đưa qua Mỹ mới tỉnh lại. Nhất Bác vui mừng khôn xiết, nhưng câu hỏi đầu tiền khiến cậu ngớ ngẩn

-" cậu là ai?"

Nhất Bác nén một hơi thở, vẫn mỉm cười :" em là chồng anh đây?".

Tiêu Chiến hệt như đước trẻ mới chào đời, nở nụ cười:" cậu đùa à? Vậy tôi là gái chắc?"

Nhất Bác đến gần anh, nhẹ hôn lên trán:" em không đùa anh đâu, chúng ta là vợ chồng, xem nè, nhẫn cưới cũng đeo rồi" cậu vừa nói vừa xòe ngón tay lên trước mặt anh. Anh thờ thẩn nhìn lại bàn tay mình, quả đã đeo nhẫn cưới rồi. Nhưng đeo vào khi nào? Làm sao anh nhớ đêm đầu tiên của mình chứ?

Anh nhìn gương mặt lạ lẫm lại rất đỗi quen thuộc nở nụ cười :" được, nhưng tôi muốn làm chồng, tôi là nam".

Nhất Bác bật cười:" kẻ nào trên kẻ đó là chồng" nói rồi Nhất Bác ấn anh trên giường mà hôn. Nụ hôn thật ấm, thật nồng đủ để Tiêu Chiến tin cậu là thật, hai người là thật. Mặc dù lúc đầu anh hơi ngượng ngùng nhưng nụ hôn ấy vẫn đốt khiến anh tan chaỷ đấy thôi.

[BJYX]Sư Tử Phải Lòng Thỏ ConNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ