XXII

790 50 4
                                    

SƯ TỬ PHẢI LÒNG THỎ CON
Chap 22.
Chiếc xe gần tới cổng, Nhất Bác đã đứng đấy bao giờ. Hai người cùng xuống xe, ông ngoại nói

-" Tiểu Bác hôm nay còn ra công đón ông kìa".

Nhất Bác đóng cửa xe lại, đi lại gần Tiêu Chiến :" con vợ con"

Ông ngoại vờ lẫy :" nó thương vợ nó hơn ông già này mất rồi".

-" con không có ý đó" Nhất Bác trả lời.

Ông ngoại cười nói :" ông chỉ đùa thôi. Nhưng vẫn chưa muốn trả người"

Nhất Bác vẻ không thích :" ông lại muốn đi đâu?"
-" mặt gì vậy chứ? Chỉ ăn cơm thôi mà!"

-" bên con cũng nấu rồi"

-" Ông không bảo con ăn, ông nói cháu dâu"

Nhất Bác nắm chặt tay Tiêu Chiến, mặt nhăn nhó:" ông à, ông mượn tận 6 giờ 23 phút 28 giây rồi đấy"

Ông cười bảo:" vậy hai đứa cùng qua ăn với ông."

Thấy A Bác có ý từ chối, anh lay tay cậu lắc đầu rồi mỉm cười nói với ông :" được ạ, con xin phép về thay đồ, xong sẽ qua ngay ạ".

Ông vui vẻ đồng ý:" hà hà được.. được.. mất thằng cháu đổi được đứa cháu dâu. Này, mau qua đấy nhé!" Nói rồi ông về khu của mình cùng với quản gia riêng.

Nhất Bác nhìn anh, mặt ủ rũ. Anh hỏi :" sao vậy? Mặt xấu thế?"

Nhất Bác sà vào lòng anh:" nhớ anh rồi".

Xoa đầu cậu, anh mỉm cười:" gì đấy, sao lại giống Cún Con rồi?".

Nhất Bác xiết chặt vòng ôm hơn :" dù sao cũng là Cún Con của anh."

Cảm giác có người để tựa bờ vai mỗi khi mệt mỏi luôn rất tuyệt vời. Xa là nhớ, gần lại muốn xiết chặt không muốn có một khoảng cách nào. Cậu hít hà lầy hương thơm của anh như muốn chiếm lấy riêng cho mình. Cả anh cũng vậy, cảm giác bên cảnh luôn thấy ấp áp, muốn bảo vệ và được bảo về. Cảm nhận được riêng biệt một tình cảm duy nhất cho một người duy nhất.

Sau khi về phòng, thay đồ xong, Nhất Bác và Tiêu Chiến cùng sang căn của ông ngoại để ăn tối.

Ông gắp thức ăn cho Tiêu Chiến:" ăn nào, ăn nhiều vào mới có sức."

Món cà tím là thứ Tiêu Chiến rất ghét, vừa đưa sát miệng anh liền che miệng muốn ói. Ông ngoại thấy vậy mừng rỡ :" nhanh vậy sao? "

Nhất Bác nheo mắt nhìn ông ngoại, rồi lo lắng nhìn Tiêu Chiến :" sao vậy? "

Tiêu Chiến lắc đầu, cười nói :" không có gì. Chắc là lúc trưa ăn còn no quá ấy mà".

Nhất Bác nhìn lại bàn thức ăn, cậu im lặng gắp cà tím trong chén của anh ra, đẩy dĩa cà ra xa hơn. Rồi ăn cơm như bình thường.

Ông ngoại nhìn nhìn một lát cũng hiểu :" Tiểu Anh không ăn cà được sao? Ông không biết, để ông gọi người dọn xuống"

Nhất Bác nhìn dĩa cà đang dần được nâng lên khỏi mặt bàn luyến tiếc. Tiêu Chiến thấy vậy cản lại.

-" không sao ạ. Còn rất nhiều món khác mà, con ăn các món khác là được. Nó ở đó vẫn không can gì ạ"

[BJYX]Sư Tử Phải Lòng Thỏ ConNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ