VI. hắn lại Nhớ ngươi rồi

1K 75 13
                                    

SƯ TỬ PHẢI LÒNG THỎ CON
Chap 6
       Vương Dịch Phong theo dõi camera thấy cô Thư ký mới của mình ngủ ngon quá liền nhấn nút mở cửa đi ra, lại sát bàn một cách gắt gỏng dùng chân đá chân Tiêu Anh.

     Đá đụng hai, ba lần mà Tiêu Anh vẫn ngủ gáy khò khò không tỉnh. Cậu định đập xuống bàn quát lớn, nhưng lại dừng lại bởi sự cuốn hút của vẻ đẹp mê người, cả lúc ngủ của Tiêu Chiến. Đôi mắt cậu mang vẻ ôn nhu, nhẹ nhàng và ấm áp, cuối người xuống để nhìn thư ký Tiêu ngủ.

      Đôi mắt khép kín vẽ nên đường con mảnh nguyệt, hàng mi đang xen, con vuốt nhẹ như cánh hoa. Đôi môi đào, mỏng mịn vừa óng ánh nhìn khiến người ta phát thèm, sống mũi cao như mũi thuyền thanh mảnh. Ngắm nhìn dạ cảnh một hồi.. cậu chợt nhận ra một điểm đặc biệt, lại rất quen. Đó là nốt ruồi sát khóe môi quyến rũ kia, lấp ló mập mờ làm điểm nhấn. Cậu vừa bị thu hút mãi mê nhìn vẻ đẹp nghịch thiên ấy, vừa lóe lên trên đầu một kí ức.

   -" hựt... nhìn tôi làm gì?" Tiêu Anh tỉnh giấc, thấy Nhất Bác đang nhìn mình với khoảng cách quá gần nên giật mình đẩy cậu ra, vừa toát lên giọng hoảng hốt.

     Nhất Bác lại nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng, cả khuôn mặt không chút biểu cảm. Nhìn vậy thôi, im lặng vào phòng làm việc tiếp. Cậu không nói với anh một lời nào.

       Tiêu Anh mới thở được vài hơi lại run sợ,
-"ánh mắt lạnh người ấy đáng thật, á chết.. nó nhìn mình vậy rồi có phát hiện gì không? Không bị lộ chứ?" Mọi thứ sợ hãi khiến anh rối tung bộ não, vội soi mình qua màn hình đen của máy tính tắt, chải lại mái tóc, xoa xoa gương mặt, chỉnh sửa đoạn. Anh thở phào một hơi tự trấn an mình :" không sao đâu, vẫn còn nguyên vẹn, chắc chưa bị lộ đâu".

      Tuy vậy nhưng anh vẫn lo lắng, hôm nay may chưa phát hiện nhưng hôm sau, hôm sau, hôm sau nữa thì sao? Nguy hiểm quá. Anh cảm thấy bồn chồn suy nghĩ cách an toàn.

     Còn Nhất Bác (Dịch Phong) sau khi ngắm gương mặt ấy cậu lại nhớ da diết Tiêu Chiến, người mà cậu đang tìm kiếm. Mười năm rồi, khoảng thời gian thật xa, dáng người có vẻ cũng không còn như trước. Hai mươi ba năm chỉ được gặp một lần duy nhất, thế lại để cậu nhớ đến tận bây giờ. Lướt qua bao nhiêu người, va chạm bao nhiêu khuôn mặt vẫn không bằng một nụ cười.

-"Nốt ruồi đó có phải nhìn thấy ở đâu rồi không?" Cậu tự hỏi mình, cố gắn nhớ lại, hình như lúc Tiêu Chiến thắt cà vạt cho cậu, nhìn cách anh thắt, đôi lúc lại liếc mắt nhìn trộm gương mặt của người lạ.

   -" đúng, chính là nó. Chiến Ca cũng có" chợt nhớ, mắt cậu sáng lên vẻ mừng rỡ, nhưng lại nhanh chóng bị dập tắt

     -" Chiến Ca chứ đâu phải Chiến Tỷ? Cô ta là con gái mà? Giờ anh cũng là 29 tuổi rồi, chắc có râu nhỉ? Còn cô ta... chẳng khác nào chưa thành niên cả" tự mình lẩm bẩm thất vọng, cậu quay lại ghế ngồi "thịch" xuống, kéo ngăn bàn lại xăm xe sợi tóc ấy. Xong lại quan sát xung quanh cách cẩn thận, cuối xuống lấy một chiếc hộp nhỏ ở trong góc bàn, chiếc hộp màu đen, được khóa cẩn thận. Chắc là báo vật, đối với cậu cũng xem như vậy. Cậu cẩn thận mở chiếc hộp ấy ra, đôi môi bỗng khóe lên một nụ cười thật kín đáo khi nhìn vào trong chiếc hộp ấy.

[BJYX]Sư Tử Phải Lòng Thỏ ConNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ