Chap 84. Yêu đôi khi chỉ đơn giản là tựa vào nhau

284 14 0
                                    


Dưới ánh đèn lập lòe của bar quen thuộc, Jimin lặng lẽ tựa vào ghế sofa êm dịu phía sau chăm chú quan sát xung quanh. Tay cầm ly rượu không ngừng rung làm cho mặt nước sóng sánh không yên, lâu lâu sẽ hớp một ngụm. Đã lâu không đụng vào mấy thứ này, nay lại chọn loại mạnh khiến cổ họng nàng giống như bị đốt cháy, mà như thế cũng tốt... Có thể tạm thời quên đi những thứ khiến nàng bận lòng. Nhưng không hiểu vì sao trong tim vẫn cứ ẩn ẩn tia nhói đau khổ sở.
Lần đầu tiên sau thời gian dài không phóng túng, Jimin xõa ra mãi tóc dài yêu nghiệt của mình bồng bềnh trên vai, rũ xuống sau lưng và cả trước ngực. Gương mặt lạnh lẽo, đôi mắt vô thần đưa về miền xa xôi.
"Minjeongi... Để chị làm cho."
Jimin sau khi đưa Minjeong về nhà khi những vết thương kia trở nên khả quan hơn, ngoại trừ cánh tay phải vẫn chưa thể hồi phục được. Nhưng tâm của Minjeong tựa hồ như một cái ly tràn nước, nếu không cẩn thận đụng vào sẽ khiến mọi thứ không thể trở lại ban đầu được. Cho nên Jimin bất đắc dĩ đành phải để mặc cho làn nước kia yên tĩnh lững lờ. Nàng vươn tay tra chìa khóa vào ổ, xách đồ vào nhà cho Minjeong. Lại thấy người kia tần ngần ở cửa, Jimin giương đôi mắt phượng về phía Minjeong.
"Vào đi em."
Minjeong đột ngột thở dài, lướt qua gương mặt lo lắng của Jimin xong mới tiến nhập. Mọi thứ vẫn như xưa, nhưng sức sống thì không còn trọn vẹn khi thiếu mất người đã cùng nàng trưởng thành. Loại tình cảm bạn bè sớm đã trở thành tình thân, Minjeong không biết bản thân làm sao có thể láy lại cân bằng sau từng ấy biến cố. Có phải nàng đã quá vô tâm không? Đến nỗi đứa nhỏ lớn xác có chuyện nghiêm trọng như vậy cũng không hề hay biết. Minjeong giờ đây chỉ cần nhắm mắt thì hình ảnh về Seulgi lại trở về. Không biết tiểu ngu ngốc có đói không, lạnh không... Seoul mưa tầm tã thế này, phỏng chừng sẽ bệnh mất!
"Mindoongi, của em."
Bị giọng nói của Jimin đánh động, Minjeong liền thoát khỏi thế giới suy tư của riêng mình, ngẩng mặt đối diện người kia. Ly nước cam không biết tư khi nào đã ở trong tay, Minjeong nhẹ nhàng tiếp nhận,sau đó nâng niu hớp một ngụm. Rõ ràng là nước cam đã bỏ đường, nhưng sao lại có vị chua đến thế này?
Jimin ngồi xuống bên cạnh nàng, đợi người kia uống xem mới lấy ra khỏi tay đặt lên bàn. Không hiểu vì sao khóe mắt Minjeong lại ứa lệ, suýt nữa dọa nàng sợ chết khiếp. Jimin vội vàng ôm ghì lấy cơ thể nhỏ bé trước mặt, đặt mảnh ấm áp lên lưng vỗ về ôn nhu.
"Mindoongi... Không có chuyện gì đâu... Đừng khóc nữa em.."
"Jiminie... Em xin lỗi... Em xin lỗi Jiminie..."
Tiếng nghẹn ngào trào ra khỏi cổ họng Minjeong dem đến loại dự cảm bất an cho Jimin. Nhưng đối mặt với đôi vai nhỏ bé đang run rẩy, nàng không có cách nào khác ngoài tự trấn an bản thân tiếp tục an ủi Minjeong.
"Jimin à... Em... Em nghĩ em cần thời gian để tiếp nhận mọi chuyện. Em... em không thể tiếp tục với chị ít nhất là bây giờ... Em xin lỗi... Xin lỗi Jiminie..."
Tự trách đã hủy hoại chính sự dũng cảm của Minjeong, nàng sợ hãi, hoảng loạn với chính sai lầm của bản thân. Mindoongi không có cách nào vượt qua được chuyện tồi tệ đó, mặc dù biết làm vậy thật sự rất ích kỉ, cố gắng giữ Jimin ở bên cạnh trong khi trái tim không thể vận động đáp lại phần tình cảm đó nữa có lẽ là sự bất công rất lớn đối với Jimin. Nhưng dù có tự nhủ bao nhiêu lần, Minjeong cũng không có cách nào phủ nhận sự vô tâm của chính mình.
Vòng tay trái nhỏ bé chứa đầy vết thương bắt đầu kéo mài vươn ra ôm chặt thân thể cứng đờ của Jimin. Tim cô như ngừng đập trong khoảnh khắc Minjeong thốt ra câu nói xé lòng đó. Cô thật muốn khóc, khóc thật lớn như cách mà Kang Seulgi hay Yerim dùng để phát tiết, nhưng bây giờ người cần mạnh mẽ nhất không phải chính là cô sao? Cố nuốt nước mắt vào trong khiến đôi mắt hằn lên tơ máu đỏ chỏi mắt, Jimin nhẹ nhàng vuốt tóc Minjeong.
"Không sao, vì chị tin em sẽ làm được, nên không sao đâu,.."
Không sao? Jimin ôm ghì Minjeong trong ngực. Dù lòng đau như cắt, nàng cũng được phép rơi một giọt nước mắt nào, vì hiện tại Minjeong mới là người cần ngón tay ấm áp lau đi nước mắt, không phải nàng.
Minjeong nhu thuận thoát khỏi vòng tay của Jimin, cả người nâng dậy đi thẳng đến phòng Seulgi. Vừa mở cửa ra, mấy tấm poster đã chói mắt Minjeong. Nhưng căn phòng nhỏ xíu vốn dĩ tràn ngập tiếng cười đã không còn chút sức sống nào. Nàng lặng lẽ leo lên giường Seulgi, chăn gối đều được bản thân xếp gọn mỗi ngày, tưởng như mới hôm qua thôi Seulgi vẫn còn ở đây. Minjeong ôm gối, tay nắm chặt chăn cúi đầu khổ sở. Nhớ ngày trước tiểu ngu ngốc biết sợ xem phim kinh dị mà cứ thích xem, báo hại đêm nào cũng bắt nàng sang ngủ chung. Bây giờ thì còn đâu...
Nàng ngắm nhìn mọi thứ vẫn nguyên vị trí cũ, tầm mắt lóe lên tia đau đớn trong mảng u tối của căn phòng. Không biết từ lúc nào, nàng vô thức ngủ quên trên giường của Seulgi vì quá mệt mỏi. Jimin nhẹ nhàng đẩy cửa vào, ánh mắt bắt gặp gương mặt đến trong lúc ngủ cũng không thoải mái, nàng ôn nhu vuốt lưng cho Minjeong, mãi tận khi mi tâm dãn ra dãn ra đôi chút, cô mới yên tâm bước ra khỏi phòng với hai hàng lệ rơi trong vô thức.
"Cô gái, ngồi đây chỉ một mình?"
Giọng nói đi kèm cái chạm lên vai kéo Jimin về thực tại. Người kia là một phụ nữ thành thục đang đưa phượng nhãn về phía nàng, trông cũng có vẻ sang trọng và yêu kiều. Nhưng cô chỉ hớp thêm ngụm rượu, không trả lời cô ta. Người kia khẽ nhướn mày, động tác nhanh chóng ngồi xuống ghế bên cạnh Jimin, cố ý để nàng nhìn thấy khe rãnh giữa lớp váy.

WINRINA - Đẩy ngã ngạo kiều tiểu bảo bốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ